Nếu cô cần tiền đến mức quên đi mạng sống, thì cần gì để bản thân lăn lộn ở sở cảnh sát đầy rãnh hiểm nguy, cần gì đi theo đuôi tên đội trưởng khốn khiếp nghe đối phương dạy dỗ ngày qua ngày.
Hắn nhìn cô, cô không ngại nhìn hắn.
Nếu là tên đội trưởng khốn khiếp hành xác cô ở đời trước cho mười cái lá gan cũng không dám nhìn, chỉ trách Lam Vũ Hàn chưa đủ dai dẳng như tên kia.
Lam Vũ Hàn xoay đầu sang bên phải nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cao Tử Hạ tiến đến càng thêm gần, gần đến nỗi đưa tay là chạm vào má hắn. Dùng hai tay định hình cái đầu cún kia lại, để đối phương nhìn thấy cô nói gì.
Một câu vừa rành mạnh vừa rõ ràng, hạ thấp tông giọng trở nên càng cuốn hút: “Trừ khi anh đồng ý.”
Lam Vũ Hàn nhắm mắt bất lực từ trong lời nói: “Đồng ý.”
Cô cười khà khà, miệng liên tục nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”
Trái ngược với Cao Tử Hạ, trong đầu hắn chỉ còn sót lại ý nghĩ, đến khi chân đi lại được phải thu phục con mèo ngu ngốc đang vờn qua vờn lại ở trước mặt.
Ngày mai đúng theo lời hẹn, Lưu Hạo Bình đã đến còn dẫn theo Lưu Hạo Nhiên.
Anh ngại ngùng nói: “Thành thật xin lỗi, thằng nhóc cứ đòi gặp lại cô, tôi không còn cách nào khác.”
“Chào bà, chào chú, chào chị.” Lưu Hạo Nhiên cuối người gương mặt sấp dính lấy đầu gối.
Cao Tử Hạ cười khúc khích về cách xưng hô, bế cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lua-thieu-than/2802642/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.