Bạch Diệc Trạch ghét nhất hai nơi, đó là nghĩa địa và bệnh viện. Hai nơi này đều là nơi cậu rất dễ dàng nhìn thấy một vài thứ mà người thường không thể nhìn thấy. Nghĩa địa là nơi nếu không có nguyên nhân đặc biệt gì thì cậu nhất định sẽ không tới, nhưng bệnh viện thì không hẳn. Trong một năm, luôn có rất nhiều nguyên nhân mà cậu bắt buộc phải tới bệnh viện vài lần.
Bạch Diệc Trạch vốn đã không thích bệnh viện, nhưng công việc của cậu lại đòi hỏi cậu phải tới, thậm chí còn là vào buổi tối nữa.
Trong bệnh viện mỗi ngày đều có rất nhiều người chết. Mà nơi các linh hồn tụ tập nhiều nhất trừ bỏ luân hồi tuyền cùng nghĩa địa ra thì chính là bệnh viện.
Bạch Diệc Trạch mang cơm đến bệnh viện cho cha của Tôn Uy. Tôn Uy ở bệnh viện trông coi mấy ngày nay rồi, cậu được biết bệnh tình của bác Tôn không được tốt lắm, cũng vì thế mà Tôn Uy phờ phạc đi rất nhiều. Bạch Diệc Trạch nhìn trong mắt, để ở trong lòng. Bác Tôn trước giờ luôn chiếu cố tới cậu, vì sống ở gần nhau nhiều năm nên cậu đã sớm đem bác Tôn như người cha thứ hai của mình rồi. Hiện tại bác Tôn bị bệnh như này, nhưng cậu lại không thể giúp gì được.
Cậu cùng với Tôn Uy đều không có cách nào cả, mỗi ngày ngoài ở trong bệnh viện trông coi thì cũng chỉ có thể cố gắng bớt chút thời gian mang cơm tới cho Tôn Uy cùng với bác Tôn.
Mẹ Tôn Uy chết sớm, lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-linh-su/1866817/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.