Sở Mặc chìm trong suy nghĩ, Bạch Diệc Trạch thấy thế nên cũng không nói gì. Chủ đề về thiên sư và oán linh này cậu không muốn thảo luận tiếp nữa.
Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc ôm eo, mặt cọ vào bả vai anh giả vờ ngủ.
“Ha ha!”
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Bạch Diệc Trạch định ngủ thật thì Sở Mặc bỗng nhiên bật cười: “Tình hình hiện giờ của chúng ta, có phải rất giống với thời gian ở trung học trước kia hay không?”
Bạch Diệc Trạch ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Sở Mặc. Từng hình ảnh từ quá khứ hiện lên trong đầu, làm mặt Bạch Diệc Trạch đột nhiên đỏ lên: “Nếu không phải tại anh quá ngốc, thì hai chúng ta làm sao lại bị nhốt cả một đêm được!”
Khi đó bọn cậu vừa mới vào trường học chưa được bao lâu, vào một buổi chiều sau khi tiết thể dục kết thúc, vì bọn cậu mải chơi nên rất lâu sau mới giải tán. Đúng dịp hôm đó lại là ngày cậu phải trực nhật, mà nhiệm vụ là đem các thiết bị giảng dậy về kho của trường cất. Sở Mặc là bạn cùng phòng với cậu, nên tự nhiên là sẽ đi giúp đỡ.
Theo quy định của trường học, sau khi học sinh mang dụng cụ cất vào kho thì còn phải ở trước mặt quản lý kiểm kê lại số lượng và danh mục của dụng cụ.
Kết quả thật không may, ngày hôm đó người quản lý của kho vội vã ra về, căn bản không thể làm theo quy định được. Vì thế, quản lý cũng chưa kịp nhìn số lượng dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-linh-su/1866808/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.