Sau khi bóng công tử biến mất ở bên ngoài cửa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nói bã cả nước bọt mới khuyên được hắn đi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Xung, thời cơ cuối cùng cũng tới.
Tôi không dám lần lữa, lập tức lấy quyển Vô Danh Thư trong ngực lật ra.
Tổ phụ tôi thích đọc nhất là bộ Dược, đây cũng là bộ được ông viết tiếp nhiều nhất, trong đó có một cuốn có thể coi như là sổ tay hành y của ông. Trong cuốn này có một phần được ghi lại vào lúc ông cứu Tào thúc năm đó, cụ thể là về thương thế của Tào thúc, cũng như cách chữa trị lẫn cách dùng thuốc. Trùng hợp là năm ấy Tào thúc cũng bị một đao đâm trúng bụng, sâu chừng một lóng tay, hình như còn nghiêm trọng hơn cả Thẩm Xung. Tổ phụ vừa khâu lại vết thương, lại dùng thuốc trị, giúp thúc ấy nhặt về một mạng.
Tổ phụ từng vỗ ngực tự hào nói, về những điểm khác có lẽ ông không bằng tổ tiên Vân thị nhưng luận về y dược thì tin rằng trên đời này không một ai có thể theo kịp ông.
Tôi hết lòng tin tưởng lời tổ phụ nói, ông không chỉ cứu mạng tôi và Tào thúc mà còn gián tiếp cứu sống cả công tử. Cho nên tôi nghĩ, tôi cũng có thể thử giúp Thẩm Xung một lần.
Tôi chép lại phương thuốc chữa thương của tổ phụ rồi gọi Huệ Phong vào. Nàng ấy không rời đi như những người khác mà vẫn luôn túc trực ở bên ngoài phòng.
“Nghê Sinh… Nếu công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-lang/2882333/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.