Chương trước
Chương sau
Sát ý của Lạc Long Nhân khuếch tán lan rộng ra. Tứ tinh kiếm ý quyết đoán sát phạt. Hắn giơ cao kiếm chỉ thẳng mặt Phong.
- Ngươi là Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong!
Phong hừ một cái quay sang:
- Thằng ngu nào kêu ta đó?
- Thằng ngu kêu ngươi đó!!!
Giận quá hóa ngu, anh hùng Thiên Linh giới được dịp cười bò. Có người đi to tiếng: ”Người ta hỏi nói hắn là thằng ngu nào thì lại tự nhận mình là thằng ngu. Thông minh quá đệ nhất thiên tài ơi!”
Vừa nói xong thì người đó đã lỉnh mất. Phong nghe giọng quen quen, là tên võ giả đã bị thôn phệ và được Phong cứu. Người này bị Cổ Ma Tộc đoạt xá mà vẫn có thể cầm cự được một hồi. Có thể đào tạo. Phong tặng hắn mấy viên tinh thần đan nên giờ hắn đã hầu như khỏi hẳn. Hắn tên Trần Tự Ngọc Sơn. Là em của Trần Tự Ngọc Minh. Phong không quay đầu nhìn Ngọc Sơn chỉ mỉm cười bước đi mặc kệ Lạc Long Nhân đang đỏ mặt tía tai.
- Đứng lại!
Phong bực mình trừng mắt.
- Tụi Lạc tộc chúng mày loạn đủ chưa? Đừng cản đường ta làm giàu có được không?
- Đứng lại!!!
- Tại sao ta phải đứng lại. Lão tử là trận pháp sư, không thích đánh đấm. Đừng cản đường của ta.
- Ngươi không nôn ra số linh thảo và binh khí đã nuốt thì đừng hòng rời khỏi nơi này.
- Ta nuốt linh thảo của ngươi hồi nào? Lấy binh khí của ngươi hồi nào?
- Là 6 ngày trước ngươi đã nhổ cả vườn linh thảo, sau đó một ngày thì tụi ta đến binh khí tháp cũng đã thấy không còn tháp nào. Trong đây chỉ có ngươi mới có tinh thần lực và thức hải đủ cường đại để thu phục chí tôn khí. Là ngươi đã thu tất cả vào trong chí tôn khí của ngươi.
Phong nghe đến đây thì cười thầm trong bụng: ”ngươi nói ta làm thì ta sẽ nhận sao đồ ngu!”
- Là con mắt chó nào của ngươi đã thấy ta lấy bảo? Ngươi có thấy được ta làm hay không?
- Vậy… thì không thấy nhưng ở đây ngoài ngươi ra thì còn có ai vào đây nữa?
- 6 ngày trước ta còn ở trước cửa ra vào, lúc đó ta mới bắt đầu khởi hành. Làm sao lấy được đồ các ngươi đã nói!
- Ta không tin, ngươi ở cửa ra vào để làm gì.
- Mẹ nó, ta là trận pháp sư, dĩ nhiên là để nghiên cứu trận văn.
Trần Tự Thiên Minh nghe vậy thì cũng gật gù:
- Phải đó phải đó. 4 ngày trước Phong đại sư còn cứu chúng ta. Nếu không có Phong đại sư chúng ta có lẽ đã thân vẫn đạo tiêu. Lúc đó chúng ta chỉ cách cửa ra vào khoảng 3 vạn dặm. Chúng ta sau đó cưỡi Hoán Phong Trận của Phong đại sư một mạch bay đến đây cũng phải mất thêm ba ngày. Dọc đường còn gặp đội người 55 võ giả, Phong đại sư giết được 150 tên. À không phải là 151 tên Cổ Ma. Sau đó còn cứu được 40 võ giả. Ta hỏi ngươi làm sao Phong đại sư có thể ở chỗ Thần Tháp binh khí 5 ngày trước, sau đó quay về cửa ra vào, Rồi từ đó cứu chúng ta. Cứu thêm 40 võ giả khác được chứ? Cứu xong 40 người chúng ta một đường bay đến đây. Chúng ta trong vòng 5 ngày chỉ bay được có 7 vạn dặm. Còn phải vừa đánh linh thú truy đuổi chúng ta. Thời gian không khớp. Ngươi đã trách lầm người tốt rồi.
Lạc Long Nhân nghe đến đây thì có cảm giác hơi hồ đồ. Thời gian trong này đôi khi có chỗ cổ quái. Khi phát hiện ra bảo tháp bị đánh cắp hắn còn tính ra phải bảy ngày nữa thần tháp mới mở ra. Giờ khoảng 2 hoặc 3 ngày thần tháp sẽ mở. Ở đây không có đêm ngày. Lúc nào cũng sáng. Tùy theo linh khí tại địa điểm nào đó có quang huy hay hắc ám trời sẽ tối. Tên Phong này đang che giấu điều gì đó:
- Không đúng, ngươi nghiên cứu trận văn tại sao đột nhiên đến đây?
- Tại sao ta không được đến. Ta tính nhẩm chắc có lẽ thần tháp sắp mở. Dĩ nhiên là ta phải đến. Ít ra cũng phải vào xem xem ở trong thần tháp có gì thích hợp với ta không?
- Không đúng ngươi ở khu vực đầu tiên thì kiếm đâu ra nhiều thần thạch như vậy chứ?
- Hỏi hỏi hỏi, ngươi ngoài hỏi ra có biết dùng đầu óc suy nghĩ hay không? Ta là trận pháp sư dĩ nhiên phải kiếm nơi nào linh thú càng yếu thì càng tốt. Cả một vùng đất rộng lớn như vậy cũng toàn linh thú sinh tủ cảnh sơ kỳ, trung kỳ là cao. Cũng chỉ có một mình ta đánh. Dĩ nhiên là thu nhập khá hơn cả 1000 võ giả tụ tập tại một nơi chia chác cùng với nhau. Trận pháp sư giỏi nhất là quần chiến, sợ nhất là tư đấu. Lực công kích không đủ thì đi đánh thú cấp thấp, tuy phải giết nhiều nhưng ta có thể giết nhanh hơn. Mẹ nó giải thích cho ngươi cả ngày lão tử ta còn chưa kiếm được thần thạch nào. Đằng kia còn 195 giới chỉ là của Lôi gia chúng ta. Ta chỉ chia cho đồng minh. Còn ngươi thì không phải. Tránh đường.
Nói xong Phong hiên ngang bước qua. Câu trả lời của Phong rất hợp lý. Thời gian ở đây khó tính nên số lượng ngày khó nói, nhưng dù sao cũng không sai biệt lắm. Trong vòng thời gian ngắn như vậy phải chạy lại từ khu vực binh khí tháp đến khoảng cách 3 vạn dặm cứu người là không thể nào. Lạc Hồng nhị tộc tuy không được Phong nể mặt nhưng Lôi gia và Lạc gia từ trước đến giờ vẫn hục hặc cùng nhau. Hai bên gặp nhau là choảng. Lôi gia lúc nào cũng bị đè bẹp, nhưng bọn họ bao năm nay thà chết không cong, không chịu khuất phục.
Nhìn thấy Phong chia phần cùng 60 người họ Vương và 100 người Tam Minh mà các võ giả khác cũng phát thèm. Nhưng đầu là của người Lôi gia chém. Linh hồn kẻ địch là do Phong thiêu đốt. Làm sao mọi người có thể làm gì hơn? Chả nhẽ ngang nhiên đi cướp. Phong cũng rất biết điều không ăn quá tham. Chia cho mỗi người một giới chỉ. Được vật gì bên trong thì cứ tùy theo số mệnh hên sui của từng người. Cách này của Phong rất được hoan nghênh. Khi chia chác xong mọi người quay sang phía Phong như chờ lệnh.
Phong cũng không biết phải làm sao gãi đầu suy nghĩ. Mắt hắn để ý đến những vật sáng lóng lánh hơi mờ mờ dưới đất nơi 400 võ giả Cổ Ma đã ngã xuống. Phải rồi Thần Thạch chi địa mỗi khi sắp mở sẽ xuất hiện số lượng kim bài nhất định tại một địa điểm mà chỉ có những chí tôn giả đỉnh tiêm biết được, sau đó bọn họ phân phát cho các thế lực. Vật của Thần Thạch chi địa trao ra làm sao có thể bị đánh bể được. Là người Cổ Ma muốn cố tình đánh kim bài đó vào trán của bọn họ thôi. Cho dù họ đã chết thì kim bài vẫn còn.
Phong nắm tay nhảy cẫng lên hưng phấn dùng Thiên Mã Hành Không Thoái thuấn chậy rất nhanh nhặt lên một kim bài nhỏ xíu hình chữ thập thì thào:
- Thể nào phải chém đầu của bọn này để đem đổi thần thạch. Chỉ cần lấy ra kim bài của chúng thì đâu cần chém đầu chúng chứ!
Mọi người khác thấy Phong nhặt những kim bài này ra trong mặt đất thì hưng phấn. Máu huyết của những người Cổ Ma đang dần dần bị trận pháp thôn phệ, để lộ ra những kim bài vàng lờ mờ. Phong hưng phấn cười ha hả:
- Các huynh đệ chúng ta sắp giàu to rồi. Các ngươi có nghĩ như chúng ta hay không? Đây chính là kim bài của bọn chúng. Chỉ vì chúng đánh kim bài vào trán chúng ta cứ tưởng lầm là phải chặt đầu chúng. Nhặt hết lên. Tính ra thần thạch chia đều cho mọi người.
Phong quay đầu sang phía bọn người Lạc tộc:
- Đồ tốt đó, các ngươi có lấy hay không?
Lạc Long Nhân bực tức quay mặt, một cường giả trẻ hơn hắn bước đến phía Phong giơ tay.
- Chúng ta có tất cả khoảng 237 người. Các ngươi có 60 người. Ở đây có 381 tên, tổng số thần thạch là 19050 viên. Chia đều cho 237 người nhân lại với số 60 người các ngươi. Ta tính cả những người hy sinh trong đội của các ngươi, các ngươi nhận được là 4823 viên thần thạch. Ta tính chẵn cho các ngươi là 97 kim bài. Không cần thối.
Nói xong Phong trao ra đúng 97 kim bài rồi rảo bước quay đi cất giọng hô lớn:
- Các huynh đệ. Chúng ta đã chiếm được địa bàn của bọn người Cổ Ma Tộc, chúng ta sang bên đó liệp sát linh thú. Những người không có công tham chiến cấm không được theo sau tranh phần!
Phong nói xong thì cười ha hả dẫn đoàn người vui vẻ bước tới. Phong cố tình nói lớn lên cho mọi người cùng nghe thấy. Lạc Hồng nhị tộc nghe vậy thì cũng hưng phấn vì không có đoàn của Phong ở bên này bọn họ sẽ có nhiều linh thú để đánh hơn. Vui vẻ nhất là những người Vương gia vì Phong đại sư không trách bọn họ đã ngang nhiên xông vào bắn loạn.
Phong bắt đầu quan sát tình hình. Lúc hai bên võ giả chém giết thì linh thú không kéo ra nhiều lắm, chúng như để hai phe nhân loại tiêu diệt nhau bớt đi. Bây giờ khi chiến sự đã qua linh thú bỗng kéo ra hàng loạt. Phong kéo tất cả những người theo hắn tổng cộng 177 người giàn trận liệp sát linh thú. Lạc tộc và Hồng tộc tuy được chia phần nhưng vẫn hậm hực không thèm giao hảo cùng đoàn người đã bước sang ranh giới bên Cổ Ma Tộc. Lần này các võ giả Thiên Linh Giới không tổn thất gì nhiều, thu nhập lại phong phú.
Phong càng đánh lại càng lui ra xa nháy mắt cùng đám người đầu não Tam Minh, Vương gia ra một góc khuất. Đội ngũ Đấu Linh giàn hàng ngang che bóng cho Phong bàn chuyện. Phong bày ra kết giới cách âm thì thầm nói nhỏ:
- Đi kiếm tiền không?
Nghe đến tiền Trần Tự Thiên Minh mắt sáng rực.
- Phong đại sư xin dạy bảo.
- Tụi Cổ Ma chủ yếu là muốn kéo quân sang đánh chúng ta. Chúng cho một chi đội vòng ra phía sau, một chi đánh đầu. Còn một đoàn kéo vào sườn chúng ta. Chúng giàn binh khéo léo nên vườn linh thảo bên kia của chúng và binh khí tháp còn chưa có người nào lấy gì. Chúng ta qua đó cướp sạch lấy hết. Còn nữa bọn chúng bao đời liệp sát linh thú ở bên kia, cường giả ngã xuống cũng không ít. Vớ vẩn kim bài của chúng vẫn còn rải đầy đất. Chúng ta qua đó kiếm chút tiền các ngươi nghĩ sao?
Đội người Trần Tự Thiên Minh nghe vậy thì hưng phấn không thôi. Từ trước đến nay chưa ai nghĩ ra điều này. Cũng chưa từng có lần nào có thể tiêu diệt toàn quân của đối phương. Lần này trọn vẹn thủ thắng là nhờ vào công lao của Phong minh chủ. Phong minh chủ còn đưa ra ý kiến thế này thì bọn hắn làm sao lỡ từ chối. Mọi việc bọn họ đều răm rắp nghe theo.
Phong để lại đội ngũ cường đại Đấu Linh ở lại thủ hộ. Mượn cớ mình là trận pháp sư muốn đến khu vực nào có linh thú có cảnh giới thấp hơn một chút để bày trận liệp sát cho dễ hơn. Đem theo hơn mười người của Trận Môn và vài chục võ giả theo thủ hộ. Không ai nghi ngờ gì bọn họ đã lẳng lặng thoát khỏi tầm mắt của các cường giả cưỡi hoán phong trận bay đi. Phong vẫn bực mình vì các loại trận pháp mà Phong biết chỉ có mỗi hoán phong trận là nhanh nhất nhưng hoán phong trận vẫn còn rất chậm.
Phong buồn rầu vì chuyện này ra mặt. Một cường giả họ Vương lấy cơ hội làm quen bắt chuyện:
- Phong đại sư có cảnh giới trận pháp thật cường đại. Thiên phú lĩnh ngộ trận pháp thật siêu phàm nhưng sao đại sư không dùng hoán quang trận hay hoán lôi trận có phải sẽ nhanh hơn rất nhiều không?
- Haizzz… Ta xuất thân từ một luyện khí đại gia tộc, đâu phải Trận Môn như huynh đài mà có thể học được các loại trận pháp như huynh chứ.
- Ha ha… Đại sư khiếm tốn thôi. Ở đây ta có một lôi vân trận pháp. Có thể dùng để tăng phúc cho phong trận của đại sư. Nếu đại sư có thể kết hợp được với hoán phong trận, đối với đại sư là việc rất tốt.
- Aizz… huynh sao lại tặng đồ quý giá cho ta chứ. Trưởng bối của huynh mà biết sẽ hại cả ta và huynh.
- Đại sư xin đừng chê bai. Thật ra đại sư không nhớ ta, nhưng đại sư ở trong Hỏa Linh Hải đã cứu ta… đến hai lần hì hì…
Phong nghe đến đây thì hiểu được, tên này được Phong thả rồi trong trận chiến với Cửu Ma coi như lại cứu hắn thêm lần nữa. Phong cũng mỉm cười nghe tiếp.
- Thật ra trưởng bối của ta, chính là trưởng môn nhân Trận Môn có căn dặn nếu gặp được đại sư, thì phải giao tận tay quyển này cho đại sư. Đại sư xin nhận để ta còn về phục mệnh.
- Là trưởng môn nhân Trận Môn muốn huynh giao cho ta? Là Trận Mạc Phong chí tôn?
- Dạ! Người còn căn dặn, chỉ cần đại sư muốn học đại trưởng môn nhân và nhị trưởng môn nhân sẽ đích thân xin dạy. Ngài còn nói rằng… chỉ có người có lực cảm ứng linh khí như đại nhân mới có thể bày những trận pháp nghịch thiên. Những người khác có nhìn tận mắt cũng không có cách học lỏm được.
Phong nghe đến đây thì bất tri bất giác run lạnh. Chí tôn giả đã nhìn ra chút manh mối, nhưng bọn họ vẫn chưa công bố thiên hạ. Phong giao cho Vương gia nhiều quyển trục như vậy, lại còn cho ba vị võ thần cảnh chép cảm ngộ, làm sao những lão bất tử kia không nhìn ra được chút manh mối. Lần này coi như may. Họ không công bố thiên hạ nên Phong vẫn có thể cho những người này sao chép thoải mái. Nếu như lúc trước người của Lạc tộc biết được điều này bọn họ đã không chịu bán cho Phong bộ áo giáp của Nhã Lan với cái giá cho không như vậy. Coi như lần này Phong đã nhận của Trân Môn một ân tình. Vương gia vẫn thiếu của Phong một ân tình vì Phong đã tặng nhiều quyển trục. Phong là người ân oán phân minh, có thù báo thù có ơn báo ơn. Phong âm trầm gật gù:
- Được, hảo ý của hai vị trưởng môn nhân ta tâm lĩnh. Nếu có dịp ta sẽ đến bái kiến.
- Đa tạ Phong đại sư, ta sẽ chuyển lời.
Nhiều người dễ làm việc. Các trận pháp sư của Trận Môn cũng tế ra các loại khôi lỗi phi hành. Họ như đang muốn chứng minh sự cường đại cho Phong biết và là quảng bá cho Trận Môn. Không thể nghi ngờ hai vị trưởng môn nhân chí tôn giả rất “kết” Phong. Họ thật sự có thiện ý đối với Phong. Phong biết tuy giờ đây Lôi gia đã có một chí tôn giả, tương lai sẽ có nhiều hơn nhưng thêm một người bạn cũng sẽ bớt một kẻ thù. Đối với người của Lạc tộc Phong tuy không có thiện ý gì với bọn họ nhưng cũng không muốn hai bên trở thành thù địch. Gà cùng một mẹ sao hoài đá nhau. Thế giới này có cách sống cố hữu của họ. Đấy là văn hóa, không có gì là đúng hay sai. Chỉ là điều khác biệt.
Cổ Ma tộc cường đại vì họ đoàn kết. Nếu người Thiên Linh giới không thể chấp nhận những sự khác biệt của nhau để cùng tồn tại và phát triển, tất cả sẽ đại bại dưới sự tràn ngập của Cổ Ma tộc. Thời gian cũng không có nhiều nên Phong gác những việc này qua một bên. Mở quyển sách lôi vân trận ra nghiên cứu.
Sách này chia ra làm 3 phần. Một phần giới thiêu về lôi chi cảnh trận pháp, một phần giới thiệu về vân chi cảnh trận pháp và một phần là cách phối hợp vân lôi lại với nhau. Phong thẩm thấu tinh thần lực của mình vào trong sách. Nói là sách nhưng nó cũng chả khác gì linh thạch truyền thừa. Chỉ là sách này có thể đọc nhiều lần và đọc giả phải rót linh lực vào trong sách để kích hoạt. Tuy trận pháp cũng không cường đại mấy nhưng lại cho Phong thêm nhiều gợi ý. Tinh thần lực khủng bố, thức hải khủng bố như một siêu cấp vi tính. Chỉ trong chốc lát Phong đã thấu hiểu hết về lôi vân trận pháp. Bắt đầu phối hợp cùng Hoán Phong Trận. Phong không biết từ khi Phong mở sách cưởng giả họ Vương đã quan sát Phong, ghi những điều hắn thấy vào trong linh thạch.
Phong mỉm cười quay sang cảm tạ:
- Đa tạ vị huynh đài này. Ta còn chưa biết tên huynh.
- Tài hạ tên Vương Việt Linh. Là người Thiên Minh Trung Lục.
- Ha ha ha... Hôm nay Trấn Phong ta có dịp quen biết được nhiều hảo hữu như vậy thật sảng khoái. Khi nào ra ngoài chúng ta phải uống một trận cho thống khoái.
Phong đứng trên Hoán Phong Trận cười ha hả nâng cao sĩ khí của đoàn đội. Bọn người ở đây nếu có thể uống rựu cùng Phong cũng thật là một việc tốt trong đời. Có thể kết giao được với một trận pháp sư như Phong đâu ai chê bai. Người hưng phấn nhất chính là Vương Việt Linh. Những gì hắn thấy hôm nay có thể đem về phúc lệnh được rồi. Phong đại sư có thiên phú còn cao hơn trưởng bối của hắn đã nhận định.
Phong nhắm mắt thu liễm tinh thần rồi đem cảm ngộ của phong vân lôi trận hợp lại thành một đánh vào Hoán Phong trận. Thế trận thay đổi, phong thuộc tính cuồng bạo hơn rồi không bao lâu tộc độ của Hoán Phong trận bạo tăng. Phong cười ha hả:
- Đây có thể gọi là Hoán Phong Vân Lôi trận.
Những tiếng chúc mừng Phong đại sư lại một lần nữa vang lên. Trận pháp càng nhanh cũng có nghĩa là Phong minh chủ sẽ giúp bọn họ tìm ra vườn linh thảo và Bảo Khí Tháp nhanh hơn. Phong đánh thêm mấy chục Hoán Phong Vân Lôi trận rồi giao cho mọi người chia ra đi tìm. Tìm được thì bắn linh thạch lên làm ám hiệu. Tốc độ của Phong Vân Lôi Trận hiện giờ đã tăng lên gấp năm lần. Nếu phải đi từ đầu cửa vào đến khu trung tâm, hiện giờ Phong cũng chỉ mất có 1 ngày trời. Phong tin tưởng nếu Thiên Lý Thuấn Di Toa không bị đánh tụt cảnh giới, có lẽ nàng còn nhanh hơn trận pháp này rất nhiều. Đây đã là tốc độ của võ thần cảnh. Phải chăng Thiên Lý Thuấn Di Toa phải có tốc độ của chí tôn cảnh, thậm chí còn hơn cả chí tôn cảnh.
Mấy hôm trước Phong từ khoảng cách của Bảo Khí Tháp chạy đến khu vực cửa vào chỉ mất có 2 ngày tức 2 ngày để đi tầm 7000 dặm. Giờ tốc độ của Hoán Phong Trận đã bạo tăng, Thuấn nhi có thể vào trong Hắc Giới rồi. Phong sẽ tìm cơ hội cho nàng sớm ngày đoàn tụ với sư phụ.
Đang lúc loay hoay tìm kiếm hai kho báu thì một ánh sáng lóe lên tại góc ba giờ bên phải. Phong vui mừng triệu hoán đoàn đội ngay lập tức đến đó. Mất không bao lâu một khu vườn linh thảo đã xuất hiện trước mặt Phong. Khi mọi người đến nơi thì giật mình vì ở đây ngoài Tinh Thần Thảo ra thì chả có gì khác. Phong trợn mắt chửi thề. Tinh Thần Thảo gốc nào đều cả đẳng cấp thiên giai đỉnh phong. Là đẳng cấp cao nhất của Tinh Thần Thảo. Thảo nào Cổ Ma Tộc không thèm đếm xỉa đến chúng. Trưc tiếp bỏ qua. Các võ giả khác cũng lắc đầu chê bai. Bọn họ chỉ chọn mỗi người vài gốc nhưng còn Phong thì cười hề hề thu hết vào trong giới chỉ. Người khác không dùng Phong lấy hết không thèm chê.
Phong còn cổ vũ mọi người không nên nản lòng. Đã đến đây rồi thì nên cầm một ít ra ngoài làm kỷ niệm. Mọi người gật gù khen phải nhưng mắt đã đảo quanh xem Bảo khí tháp có thể đang ở đâu. Lúc mọi người định đi thì Phong lắc đầu. Ở đây có điều lạ. Vườn linh thảo không có linh thú, không có dị thảo, lại chỉ có Tinh Thần Thảo. Bản chất của Tinh Thần Thảo là phải mọc ở các bãi tha ma của tu luyện giả có thức hải cường đại và tinh thần lực tinh thuần. Giải thích xong điều này cho các tu luyện giả khác bọn họ bỗng lóe lên sự hưng phấn. Ra sức đào bới cả khu vườn lên. Chả mấy chốc mà khu vườn đã bị lật ngược để lộ ra những tia sắc kim bài óng ánh lờ mờ.
Thì ra Cổ Ma Tộc đã sớm ngày thu thập và đào bới hết linh thú ở đây và dị thảo ra ngoài. Khu vườn còn lại dùng làm nơi chôn cất cường giả của bọn họ đã bao đời vẫn lạc tại Thần Thạch Chi Địa. Phong mặc kệ là mồ mả tổ tiên của họ. Có lợi thì bất chấp, đối với kẻ thù không cần nhân nhượng. Hành động hơi thô bỉ nhưng đã đào lên chả nhẽ lại lấp đi bỏ cả đống thần thạch đang chờ nhận chủ? Ai cũng có phần. Phong chia rất công bằng cho mọi người đại diện cho mọi thế lực đã theo Phong. Nài ép mãi Phong chấp nhận lấy đi bốn phần. Sáu phần còn lại chia đều cho Trần Tự gia, Vương gia, Trận Môn và các thế lực nhỏ đã theo bọn họ và đoàn người đang liệp sát linh thú tại khu trung tâm.
Phong trước khi bay đi còn lắc đầu. Từ khi nào mình đã thành kẻ cướp mồ? Không biết điều mình làm là đúng hay sai. Nhưng cho dù sai, Phong cũng làm. Đây là chiến tranh. Nếu không tranh thủ, lỡ để sau này Cổ Ma tộc thắng, sinh linh của Đấu Linh bị đày đọa chỉ vì Phong không dám làm người cướp mả hay sao? Phong nắm chặt tay thề với chính mình: “Hắn sẽ dùng tiền kiếm được ở đây để thủ hộ Thiên Linh Thế Giới, không để thế giới này lọt vào tay của dân Cổ Ma.”
Mất thêm nửa ngày trời Phong và đoàn đội cuối cùng cũng tìm ra bảo tháp. Bảo tháp này cũng không khác gì với bảo tháp mà Phong đã thu nạp. Cũng 8 cạnh đứng sừng sững trong phiến thiên địa này. Vùng đất này của Cổ Ma đã thành vùng đất trống. Một số linh thú cũng ra chặn đường đoàn người của Phong nhưng chúng cũng nhanh chóng bị cả đội liệp sát. Chỉ có những linh thú sinh tử cảnh đỉnh phong với số lượng đông đảo mới có thể làm khó dễ được đoàn người này.
Đứng trước cửa vào, Phong thầm hỏi không biết dưới cái đáy tháp này có trứng rồng hay không? Kết giới có thể phá được chỉ là sẽ mất rất nhiều thời gian. Đoàn người ở đây bắt đầu công phá cửa vào. Phong lóe lên một ý nghĩ. Nhớ đến Nhã Lan và áo giáp của nàng Phong cười thầm. Để ta lấy trứng rồng tốt hơn. Phong bèn lấy cớ trở về kêu thêm viện binh cưỡi Hoán Phong Vân Lôi trận bay đi rất nhanh. Chưa đến nửa ngày Phong quay trở lại mang theo toàn bộ 14 cường giả của Lôi tộc. Những người ở đây không để ý rằng trong lúc phá kết giới một cô nương đã ẩn mình xuống lòng đất. Khi kết giới cửa vào được mở ra thì cũng là lúc nàng trở lại nháy mắt mỉm cười.
Nàng nắm tay Phong đưa lại cho Phong Hắc Giới. Hắc Giới đã được Phong mở ra cho Nhã Lan có thể ném đồ vào trong. Trứng rồng là những vật sống không thể để vào trong bất kỳ khí giới nào dưới chí tôn cấp. Trong Hắc Giới Phượng Hoàng Thành Đại Mao vui cười ra mặt. Hắn ngồi lên ấp trứng như một rồng mẹ thực thụ. Đan Tổ và Khí Tổ cũng bỏ công phá kết giới trong vườn linh thảo và bảo tháp binh khí. Hai người họ tuy không thể dùng ba động linh khí nhưng có thiên hỏa có thể thiêu đốt vạn vật. Kết giới cũng không chống lại được lâu. Họ thật sự không biết sau khi ra ngoài vườn linh thảo và bảo tháp này sẽ ra sao. Tốt hơn hết cứ thu hết những gì đáng giá ra ngoài rồi tính sau. Bảo tháp và vườn linh thảo đối với hai người này đều là những thứ tốt nên dần dần binh khí tháp và vườn linh thảo đều trống rỗng.
Phong chia công việc cho mọi người cùng nhau phá kết giới tại các phòng, lấy đi hết mọi thứ sau đó rút lui. Phải mất cả một ngày đoàn người mới có thể thu gom lại hết mọi thứ. Tiếc rằng lầu trên cùng không có vật Phong cần. Chỉ là năm bộ áo giáp cảnh giới thần cấp đỉnh phong. Đối với Phong vô dụng nhưng bị nài ép, Phong cũng cầm một bộ. Bốn bộ kia chia cho Vương gia, Trận Tự gia, Lý gia và Trận Môn. Các thế lực nhỏ chấp nhận lấy một vài món thiên cấp hoặc kém hơn đó là thánh cấp binh khí là đủ. Tài phú lần này cứ thế hái không ai cản trở, mọi người lấy Phong làm đầu tàu Phong nói gì họ đều nghe theo răm rắp.
Tu luyện giả cả tuần không ngủ, thậm chí cả tháng không ngủ cũng không sao. Sinh Tử Cảnh đã hóa thân thành linh thể đã dần dần không biết đói khát. Tuy không ai bỏ ăn bỏ ngủ vì ăn ngủ cũng là một sự hưởng thụ. Nhưng Phong thì lại khác vì hắn chưa phải Sinh Tử cảnh. Những người ở đây không biết cái bụng của Phong đại sư cứ kêu gào vì đói. Phong đói vì hắn vẫn chỉ là một thể tu. Trong lức cưỡi gió bay về khu trung tâm lịch lãm Phong xé thịt vừa ăn vừa uống rựu trông rất tiêu sái. Hành động của Phong khiến mọi người khác làm theo, bọn họ không phải đang lịch lãm sinh tử mà như những tiên nhân tiêu sái cưỡi gió du lịch nhân gian thì đúng hơn.
Nhã Lan âm thầm dựa đầu vào vai Phong, hai người như đôi bạn lữ. Nam anh tuấn như cây ngọc trước gió, nữ xinh tươi như bông hồng nở rộ. Những người nhìn đôi tình nhân này thì chỉ biết lắc đầu cảm khái nhưng không ai ghen tỵ. Người con gái tài sắc vẹn toàn như Nhã Lan cô nương nhất định phải phối cùng Phong đại sư. Lúc trở lại khu vực trung tâm thì trời đã tối. Các đại thế lực dựa lưng vào nhau chống trả sự bao vây của linh thú rất gắt. Không hiểu tại sao năm nay số lượng linh thú bỗng nhiên đột tăng. Đến Linh Miêu nhất tộc cũng phải dựa lưng vào thần tháp để liệp sát linh thú. Không dám đơn độc đối kháng như những năm trước. Khi Phong quay lại thì các thủ hạ của Tam Minh đã mệt bở hơi tai. Coi bộ bọn họ đã không thể chống cự lâu được thêm nữa.
Lạc Long Nhân thấy tình hình diễn biến như vậy thì vui như mở cờ trong bụng. Để xem trận pháp sư có loại trận pháp gì cường đại đến mức có thể cản trở được sự tấn công tới tấp của đám linh thú sinh tử cảnh đỉnh phong. Hiện giờ phía trận địa của Cổ Ma tộc do dưới 100 người đã theo Phong đối kháng cùng các linh thú. Khi không có đội ngũ cường đại của Lôi gia và các trận pháp sư, bọn họ đã bị thương khá trầm trọng. Nhưng vì bọn họ đã theo Phong, bọn họ cũng quyết thủ hộ địa bàn của mình đến cùng. Họ là những người đã tiêu diệt đám người Cổ Ma tộc, bọn họ không thể buông bỏ vinh quang của mình để đầu quân vào trận tuyến của Lạc Hồng nhị tộc. Sự trở lại của Phong không thể nghi ngờ như nắng ấm xua tan màn đêm lạnh giá.
Mới liếc qua Phong đã biết ngay phải làm gì. Vẫn là Thiên Môn trận có mười điểm thủ trận nhưng lần này tại mỗi điểm đều có 15 người xếp theo hình thất tinh trận. [T R U Y E N F U L L . V N] Tại mỗi điểm Phong xếp 1 cường giả Lôi gia và một vị trận pháp sư. Ở giữa là khu chỉ huy và chữa thương cho đoàn đội của mình. Khác với Linh Miêu nhất tộc và Lạc Hồng nhị tộc đang thống lĩnh toàn bộ đội ngũ nhân loại khác với số lượng cường giả đông đủ. Phong chỉ có 177 võ giả. Đã như thế Phong còn khinh thường dựa lưng vào thần tháp. Đứng ở giữa thần tháp và các sơn cốc bày trận kéo linh thú đến để ra tay liệp sát. Trận địa của Phong tiêu hao linh thạch quá nhiều khiến Lạc Long Nhân vui mừng khi người gặp họa. Hắn âm thầm thì thào: “Lấy tiền mua mạng, không biết sống chết!”
Trong khi đội người Tam Minh đang toát mồ hôi đề nghị Phong sớm ngày rút lui thì 60 cường giả của Vương gia chỉ cười khanh khách: “Đây thì có là gì, Phong đại sư đã từng chỉ dùng 1500 võ giả để chống lại bách vạn hùng sư của Cồ Ma tộc trong Hỏa Linh Hải, hay tin tưởng vào Phong đại sự.” Khi nghe đến đây thì mọi người hăng hái dựa vào trận pháp chống lại sự tấn công điên cuồng của các linh thú. Trong lúc cấp bách Phong vuốt cằm hô lớn:
- Ai còn linh thạch cực phẩm đưa hết cho ta.
Mọi người cũng có thể nhìn thấy linh thạch cực phẩm tiêu hao đến kinh người nhưng số lượng linh thú bọn họ giết được cũng nhiều vô số kể. Thần thạch rơi đầy đất. Các trận pháp sư dựa vào trận pháp cứ thể dùng tinh thần lực hút vào đợi sau này sẽ chia đều cho mọi người tham chiến. Tiêu hao linh thạch cực phẩm để đổi lấy thần thạch, quá lời. Nghe được Phong hô như vậy thì các cường giả không ai tiếc linh thạch, có bao nhiêu đưa hết cho Phong. Bọn họ nhờ Phong đã kiếm được quá nhiều thần thạch.
Thật ra Phong không cần mọi người đưa hắn cũng thừa sức chi trả, chỉ là làm như vậy mọi người sẽ sinh nghi. Phong không muốn điều đó sảy ra. Phong cũng không có trách nhiệm gì phải dùng tiền của mình để giữ mạng cho những người khác. Số lượng linh thạch Phong được mọi người giao cho đúng thật quá mức Phong có thể tưởng tượng. Người đưa 10 vạn, người đưa 20 vạn. Đội ngũ thủ lĩnh của các thế lực nhất lưu đều mỗi người đóng góp trên 100 vạn. Phong không khách sáo thu hết vào giới chỉ.
Tay bắt ấn quyến Phong đánh ra 11 ngũ hành trận để khôi phục linh lực cho mọi người. Số lượng linh thạch bị tiêu hao tự nhiên chậm hơn rất nhiều cũng khiến những người thủ trận có tự tin hơn và bớt lo lắng đi. Trận pháp sư sợ nhất là hết linh thạch. Nếu một đoàn đội đang dựa vào trận pháp để chống cự lại linh thú lại hết linh thạch giữa chừng không thể nghi ngờ đồng nghĩa với việc mất mạng ngay lập tức. Tay Phong đánh ra thủ quyết nhanh đến nỗi các trận pháp sư của Trận Môn xì xào to nhỏ Phong đã có phong phạm của một trận pháp đại tông sư.
Cách đó vài dặm đứng giữa đội ngũ của Lạc Hồng nhị tộc Lạc Long Nhân giật mình tối xầm mặt khi cảm ứng được linh khí ba động phía bên Phong bỗng trở lên nồng đậm hơn. Linh khí kéo sang bên đó hắn có thể cảm nhận được khi đứng tại chiến tuyến bên này. Tuy Lạc tộc cũng có trận pháp sư nhưng có thể bày ra trận pháp kéo linh khí với tốc độ này thì bọn họ chưa đủ khả năng.
Linh khí nồng đậm lại hấp dẫn thêm linh thú kéo sang. Đối với đội người của hai cửa ải Lạc Hồng nhị tộc và Linh Miêu nhất tộc lại là một việc tốt vì bọn họ có được cơ hội thở dốc. Đội người Tam Minh thấy đám linh thú kéo đến thì cứ run như cầy sấy. Cũng may là trận pháp của Phong vẫn đủ cường đại để thủ hộ mọi người. Phong vừa đứng tại khu trung tâm vừa quan sát cách chiến đấu của các trận pháp sư Trận Môn. Bọn họ không hổ là người của danh môn, ai nấy đều có phong phạm của một đại pháp sư. Tay bắt ấn quyết rất nhanh họ đánh ra các loại lôi trận, hỏa trận cường đại có sức sát thương trí mạng đối với linh thú. Phong qua đó cũng học hỏi được rất nhiều.
- Phong đại sư, có cách gì khác không? Thời gian dài chúng ta sẽ chống không nổi.
Quay lại thì thấy đó là Vương Việt Linh. Phong mỉm cười với hắn:
- Gấp cái gì. Để cho bọn họ lịch lãm. Không có cảm giác sinh tử quyết đấu làm sao bọn hắn trưởng thành.
Phong nghe được lời này của Vương Việt Linh thì mắt sáng lên. Sinh tử tẩy lễ, để bọn họ tắm trong máu của kẻ thù thì mới có thể cường đại lên được. Phong tay bắt ấn quyết rất nhanh đánh thêm 22 trận pháp ngũ hành chồng lên các tầng vừa rồi. Tốc độ hấp thu linh khí của một cường giả bỗng chốc lại bạo tăng. Đây đã là cực hạn cho rất nhiều người. Hấp thu linh khí nhiều hơn nữa kinh mạch của bọn họ sẽ bạo nổ. Đứng trong mắt trận với mọi người Phong cười ha hả vì số lượng thần thạch thu thập được nhiều vô số kể. Phong cũng hiểu lý do vì sao. Khi tiền đặt cược của một đoàn đội bạo tăng bọn họ cũng phải đối đầu với hiểm nguy cao hơn nhưng bù vào đó lại có cơ hội nhận được thù lao cao hơn. Đúng thật là có tiền sẽ dễ kiếm thêm tiền.
Phong sắp xếp cho đội ngũ nào mệt mỏi vào trong trận nghỉ ngơi. Cho người ra thế. Đứng thủ trận chỉ mất 10 điểm, tại mỗi điểm mất có 15 người. Phong vẫn có 27 người khác để có thể thay phiên nghỉ ngơi. Nhã Lan không rời Phong nửa bước đóng vai người cận vệ cho Phong. Trong đây người nào cũng chuẩn bị rất kỹ trước khi bước vào Thần Thạch chi địa nên các loại đan dược hồi phục và trị thương không thiếu. Có thêm ngũ hành trận của Phong tăng phúc bọn họ có thể chiến đấu rất lâu. Khi nào mệt mỏi Phong minh chủ đều rất kịp thời cho người đến thay thế. Những thủ lĩnh của đoàn lắp bắp nhìn Phong nhỏ giọng.
- Phong đại sư, đại sư đã bước vào cảnh giới kia? Xuất thần cảnh?
Cái tin tức Phong đại sư là xuất thần cảnh bắt đầu lan tỏa, tuy Phong đại sư không nói gì nhưng những tu luyện giả ở đây đều cảm thấy dưới sự mài luyện của Phong đại sư đã tạo ra kinh mạch và những vết thương đan điền của bọn họ từ từ được linh khí tinh thuần của trận pháp đào thải. Linh khí như con dao hai lưỡi, nếu không đủ tinh thuần chúng sẽ đọng lại trong đan điền của tu luyện giả trở thành độc dược phá hoại đan điền. Dùng số lượng linh khí tinh thuần hơn trong thời gian dài có công hiệu tẩy rửa kinh mạch, làm lớn rộng kinh mạch và tống độc tố trong đan điền. Các tu luyện giả thấy được điểm lợi này quyết tâm liệp sát linh thú đến cực hạn của mình có thể. Trong hai ngày đoàn đội của Phong mặc dù có số lượng ít hơn nhưng lại liệp sát được số lượng linh thú nhiều hơn hai đội ngũ kia cộng lại.
Phong cũng kiếm được chỗ tốt rất nhiều vì trong vòng hai ngày Phong đã học lỏm thêm được các loại trận pháp như lôi trận và hỏa trận từ các trận pháp sư Trận Môn. Đến sáng ngày thứ 16 ở trong Thần Thạch chi địa mặt trời lần đầu tiên ló ra chói sáng một phiến thiên địa. Khi mặt trời lên đến đỉnh cũng là lúc Thần Thạch chi địa mở ra. Linh thú kéo hết vào trong sơn cốc không ra nữa. Thần Thạch chi địa đã cho mọi người đủ cơ hội kiếm tiền chi trả vào các phòng. Từ nay trở đi nếu người nào hết thần thạch vào cửa chỉ có cách cướp đoạt của những người khác. Những năm về trước vì thần thạch không đủ nên hai bên Cổ Ma tộc và nhân loại Thiên Linh giới ma sát không ít, nhưng năm nay rõ ràng đã khác xưa người nào người nấy đều đem được số lượng thần thạch rủng rỉnh trong túi bước vào Thần Tháp.
Khi đoàn đội của Phong không có đến một người bị thương kéo đến trước cửa Thần Tháp mọi ánh mắt vừa đố kỵ vừa e ngại bọn họ. 177 người rõ ràng có thu nhập còn nhiều hơn hai chi đội khác cộng lại. Người của Linh Miêu nhất tộc lần đầu tiên để ý đến Phong. Ánh mắt của những thiếu nữ linh miêu ghi nhận hỉnh ảnh của Phong khiến những cường giả của Lạc Hồng nhị tộc càng thêm ghen ghét. Phong đại sư không ngờ lại có thể biến thái đến như vậy. Với vũ lực hạ đẳng của bọn người Tam Minh, Vương gia lại có thể dựa vào trận pháp của Phong không một tổn thất chống cự lại sự tấn công tới tấp của linh thú trong thời gian dài như vậy.
Cửa Thần Tháp mở ra Phong cho đội đóng quân ở ngoài nghỉ ngơi không thèm vào trước. Phong như khinh thường tài phú trong Thần Tháp. Tam Minh nóng lòng thúc dục:
- Phong đại sư khi nào chúng ta vào?
- Nghỉ ngơi vài ngày đi rồi vào.
- Vài ngày... Phong đại sư chúng ta...
Tam Minh khó hiểu thắc mắc thì Vương Việt Linh khoác vai bọn họ ngồi xuống.
- Phong đại sư nói thế nào thì nghe vậy đi. Lải nhải làm gì?
Phong nháy mắt mỉm cười cùng bọn họ. Thịt nướng, rựu ngon bày ngay trước cửa Thần Tháp để mọi người ăn uống no nê. Ăn uống xong Phong sắp xếp cường giả thay phiên nhau canh gác rồi cho các tu luyện giả nghỉ ngơi. Bình thường Sinh Tử Cảnh một tháng không ngủ cũng không sao. Đối với nhiều thế hệ vào được trong đây không ai rảnh để ngủ, nhưng lần này Phong đại sư ra lệnh không ai không nghe. Việc này khiến Lạc Hồng nhị tộc và Linh Miêu nhất tộc cũng không hiểu đầu đuôi thế nào. Tuy bọn họ khó hiểu nhưng cũng không thèm để ý nhiều. Họ không có thời gian nghỉ ngơi như đội của Phong, tất cả các cường giả đều kết thành các đoàn đội nhỏ xông thẳng lên những tầng cao nhất để phá kết giới đi vào.
Phong chưa phải Sinh Tử cảnh nên sau khi bày trận mấy ngày đã lăn ra ngủ, có được người của Lôi gia thủ hộ Phong yên tâm nghỉ ngơi. Mọi người cũng tranh thủ lấy lại sức lực. Bọn họ biết Phong làm vậy đã có chủ ý riêng chỉ là không nói ra mà thôi. Sau một ngày tịnh dưỡng đoàn người 177 người đều được ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thoải mái. Tinh thần sung túc Phong kéo cả đội vào đại sảnh của Thần Tháp. Trong đây đã không còn lại một người. Các trận pháp đổi thần thạch đều trống không. Tam Minh chợt hiểu rằng số lượng kim bài bọn họ lấy được đã không ít. Nếu để lộ ra chắc chắn sẽ có người tham lam giành giật. Phong đại sư cố ý lui lại là có chủ ý. Vừa được nghỉ ngơi lại không reo lòng tham cho những người khác.
Lạc Hồng nhị tộc nếu xếp tổng lực mạnh mẽ hơn đội của Phong rất nhiều. Những cường giả ở đây đều hưng phấn đem kim bài đổi hết. Số lượng thần thạch mọi người nhận được nhiều đến chóng mặt. Ai nấy đều nhận được hàng ngàn thần thạch. Riêng Phong nhiều nhất lên đến 200 vạn. Đem chia hết cho người của Lôi gia vẫn Phong vẫn giữ lại cho riêng mình 50 vạn. Đây là số tài phú không nhỏ. Những năm trước đến người của Lạc tộc cũng chỉ có được 500 – 600 thần thạch mà thôi. Còn năm nay đến một tên lính quèn cũng nhận được ít nhất 4000 ngàn. Số lượng cường giả của Cổ Ma tộc trong mộ địa lên đến quá nhiều.
Tử thưở Hồng Hoang thì đã xuất hiện Thần Thạch chi địa, suốt thời Trung Cổ rồi đến Tân kỷ nguyên đều có số lượng năm tháng phải dùng con số triệu làm đơn vị. tuy không phải cường giả nào cũng được chôn cất tại nghĩa địa vườn linh thảo và chưa chắc đây đã là nghĩa địa duy nhất của dân Cổ Ma tộc nhưng dù sao số lượng cũng đã quá khủng bố. Nhặt lại những thứ này đội ngũ của Phong đã có tư cách chiếm được số lượng thần thạch từ trước đến giờ chưa ai có. Cộng thêm số lượng linh thú đã liệp sát được chỉ sợ những cường giả khác đều đỏ mắt muốn ra tay cướp đoạt. Thất phu vô tội hoài bích có tội. Điều này những người trong các thế lực nhỏ đều hiểu rất rõ.
Rất khác với những đoàn đội khác, Phong không cho người của minh lên những lầu cao. Phong bắt họ vào những tầng thấp nhất mở cửa phòng. Tầng một có số lượng phòng ốc nhiều nhất, tiền chi trả chỉ mất 10 thần thạch. Những phòng cao cấp của tầng một cũng chỉ mất có 50 thần thạch. Tuy mọi người không hiểu vì sao nhưng cứ thể làm theo lời Phong. Chưa đến một ngày đoàn đội 177 người đã mở hết 2000 phòng trong tầng một. Họ thu thập được chủ yếu là linh thạch cực phẩm và một ít đồ vật địa giai cấp thấp và các loại công pháp, vũ kỹ huyền giai.
Phong thu mua hết, dùng thần thạch đổi lấy. Các cường giả thấy Phong cần cũng tính rẻ cho Phong. Bọn họ nhờ vào Phong mà đã nhận được không ít thứ tốt nay có cơ hội giao hảo cùng Phong đại sư tại sao lại không làm? Phong cũng không khách sáo thu hết vào. Trên tay Phong chất đầy mấy thiên cấp giới chỉ nào là áo giáp, binh khí địa giai cấp 8, cấp , các loại vũ kỹ huyền giai. Các nhất lưu thế lực ở đây không cần nhưng đối với các tam, tứ lưu thế lực đây đã là những món tài phú không nhỏ rồi.
Thần tháp chia thành 9 tầng. Tầng một có binh khí, vũ kỹ và áo giáp. Tầng hai chứa đan dược cấp thấp. Lên tầng ba mới bắt đầu có bảo thực sự. Các cường giả thường thường rủ nhau lên thẳng tầng 5. Dùng thần thạch của mình chọn phòng nào họ đủ sức chi trả để thử vận may. Nếu toàn thân trở ra được coi như là không uổng chuyến đi, có được hồi báo. Nếu lỡ không ra được, coi như là sui sẻo sẽ trở thành cô hồn của Thần Tháp.
Vào tầng hai Phong cũng để mọi người phá hết cửa. Cứ lần lượt hết cửa này lại cửa khác. Mất thêm nửa ngày 1000 phòng của tầng 2 đã trống rỗng. Một số người đều vui sướng vì đan dược của họ nhận được lần này lại có cả Sinh Tử Đan và Hồi Sinh Đan, thậm chí là Nhập Thánh Đan. Phong cũng tình cờ kiếm được 20 viên Hồi Sinh Đan. Tâm sự của các đường chủ thể tu đã được giải quyết. Những lần trước không có mấy người vào tầng 2 vì thu nhập trong đây không cao, tuy nguy hiểm bọn họ phải đối mặt cũng không cao nhưng vì thu nhập kém nên ít người muốn bỏ thần thạch để chi trả. Nhỡ nhận được một số đan dược hồi phục cấp thấp thì thật sự được không bù nổi mất. Lần này vào tầng hai một phòng bình thường mất 20 thần thạch. Phong đỉnh mất 100 thần thạch. Một số người đã lấy được nhập thánh đan vui mừng cảm tạ Phong đại sư. Nhập thánh đan đối với nhất lưu thế lực cũng là loại đan dược hiếm có.
Một số người muốn đánh tốt quan hệ đều tặng Phong một viên. Đi hết tầng 2 Phong lại có thêm 3 viên nhập thánh đan. Đoàn người kéo vào tầng thứ 3. Tầng thứ 3 chỉ có 500 phòng. Hiện giờ cũng không có ai ở trên tầng ba. Tầng ba chứa đựng đồ vật lộn xộn khó nắm bắt. Tiền chi trả phòng nào cũng là 100 thần thạch. Mọi người đều không tiếc, cứ nghe theo Phong mở cửa vào. Riêng Phong cũng chuẩn bị tâm lý bước vào phòng số 1. Phong quay lại căn dặn mọi người trong đoàn đội:
- Ở đây mới thực sự là nguy hiểm. Những ai vào một lần mà cảm thấy quá sức thì từ từ hồi phục. Không nên cố gắng quá sức. Nhường lại cơ hội cho những người khác. Có bảo thì tốt nhưng cũng phải có mạng trở ra để dùng. Nên nhớ các người không dùng hết thần thạch thì vẫn có thể đem ra trao đổi cùng các chí tôn giả, tài phú kiếm được cũng không kém và không phải mất mạng, lại còn có thể đánh tốt quan hệ cùng cường giả đỉnh tiêm.
Lời nói của Phong không thể nghi ngờ đã thức tỉnh nhiều người. Phong nói rất đúng, có tài bảo ai chả muốn kiếm nhưng quan trọng là phải có mạng để sài. Tiếc rằng cái tâm của cường giả là không được sợ. Đi theo Phong bọn họ đã có cảm tưởng mình là những thần bất tử. Phong cũng chỉ có thể làm đến đây. Phong đã hết trách nhiệm cùng bọn họ.
Trong lúc đoàn người của Phong mở cửa phòng tại tầng thứ 3 thì trên lầu 7 các cường giả của hai phe Linh Miêu nhất tộc và Lạc Hồng nhị tộc cũng đang dùng mạng của mình để có thể toàn thân vượt nguy hiểm trở ra. Một vài người có cơ duyên nghịch thiên ra ngoài tươi tỉnh, một số không đủ cơ duyên đều làm những cô hồn dạ quỷ ở lại Thần Tháp.
Tầng thứ ba không có gì nguy hiểm lắm. Chưa mất đến nửa ngày rất nhiều người đã trở ra ngồi xếp bằng hồi phục và tu luyện. Thu nhập của họ ở tầng ba cũng không kém lắm. Tầng ba đòi hỏi cơ duyên, có người nhận được đan dược nghịch thiên, có người nhận được vũ kỹ cường đại nhưng đa số đều lắc đầu chê số phận của họ không được tốt. Mở vài cửa nhưng vẫn chỉ tốn thần thạch. Nếu là những năm trước bọn họ đã đập đầu tự tử vì thấp vọng nhưng năm nay vài trăm thần thạch đối với bọn họ đã không là gì. Thời gian vẫn còn, bọn họ hy vọng lên tầng bốn bọn họ có thể nhận được cơ hội nghịch thiên hơn.
Khi mọi người đã ra nhưng cửa phòng số 1 vẫn đóng. Các cường giả bắt đầu sốt ruột. Lôi Nhã Lan khi thấy tất cả đã ra thì thay Phong ban lệnh:
- Phong ca ca nói chúng ta đi lên tầng bốn trước. Những ai cảm thấy không đủ sức đi tiếp, tại tầng ba đã đụng phải cực hạn của mình thì tốt hơn hết không nên vào cửa trong phòng tầng bốn. Các ngươi chỉ có con đường chết mà thôi. Thần tháp cũng như con đường đến khu trung tâm. Ai không đủ cường đại sẽ không thể đi tiếp. Vào phòng khác ở ngoài, chỉ có ai có đủ vũ lực và thực lực mới có thể toàn thân trở ra. Hãy nhớ lời căn dặn của Phong ca ca, các ngươi theo ta, ta sẽ đảm bảo các ngươi được an toàn. Người của Lôi tộc sẽ thay phiên nhau coi chừng bảo kê cho các ngươi. Phong ca ca đang nhận cơ duyên của mình. Nói khi mọi người tụ tập đầy đủ mà ca còn chưa ra thì cứ đi trước, ca ca se theo sau. Không cần chờ đợi.
Tuy mọi người hơi bất an vì không thấy Phong nhưng biết vị cô nương của Lôi gia kia rất cường đại nên vẫn gật gù tán thành. Mọi người bước lên tầng bốn để lại một mình Phong vẫn đang trong phòng số 1 của tầng ba lịch lãm. Nhã Lan đảo mắt lần cuối vào cửa phòng số 1 thì thào:
- Tướng công nhớ trở ra an toàn.
Nàng nói xong thì mặt bừng đỏ. Tướng công, nghe thật rất êm tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.