Tớ trông thấy hai tên công sai hồi nãy bị bố tớ xua đuổi, giờ đã là haicon sói xám quần áo hẳn hoi, tay tì đốc gươm, chia nhau đứng hai bêncổng. Tớ bị choáng vì sợ, vội nhắm tịt mắt, hy vọng dùng cách đó để cứumình ra khỏi cơn ác mộng. Khi mở mắt ra, thấy về cơ bản mặt họ đã là mặt người, nhưng tay họ mọc đầy lông dài màu xám, ngón cong như lưỡi câu,tớ đau xót mà nghĩ rằng, cái lông trên người vợ tớ lợi hại hơn nhiềuchiếc râu hổ thần thông quảng đại kia! Chiếc râu hổ thì khi anh nắmchặt, nó mới phát huy thần lực, còn cái lông của vợ tớ chỉ cần sờ vàonó, là ma lực của nó đã bám dính lấy anh, cho dù anh giấu kỹ nó hay vứtbỏ nó, anh còn nhớ nó hay đã quên nó!
Sau khi hai tên công saiđứng gác hai bên cổng, cỗ kiệu bốn người khiêng đã hạ xuống mặt đường đá xanh, ngay trước cổng nhà tớ. Bốn phu kiệu, tất nhiên bản tướng của họlà lừa, tuy đôi tai đã giấu trong chiếc mũ ống, nhưng điệu bộ của họ thì thật độc đáo: chân trước vịn đò kiệu, mép sùi bọt trắng, thở phì phò.Xem ra, họ chạy nước rút thì phải, bụi bám đầy ủng. Viên thơ lại họ Điêu phụ trách hình danh – người ta gọii lão là Viên Phu tử, bản tướng củalão là con nhím mõm nhọn – giơ vuốt trước màu phấn hồng vén góc rèm lên. Tớ nhận ra đó là kiệu của Tiền đại nhân. Tiểu Khuê nhổ nước bọt vào cái kiệu này mà gặp đại họa. Tớ biết, người sắp chui ra khỏi kiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-hinh/29865/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.