Giờ khắc này, tôi biết tôi không thể trốn tránh thêm nữa.
Tôi mãnh liệt cảm thấy tim mình như hồi sinh.
Phải chăng, lòng đã sớm lành lại, bắt đầu từ khi gặp cậu ấy, đã sớm lành lại. Nhưng tôi vô năng, tôi yếu đuối, tôi không dám đối mặt với sự thật.
Nhìn tấm thân gầy yếu đứng trên thành lan can không chút do dự nhảy xuống, tim tôi như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, chỉ biết lao về phía trước níu lấy cái người đang gieo mình xuống lòng biển kia.
Cậu ấy rơi xuống!
Tôi nửa giây cũng không có, tức khắc tung người nhảy vào dòng nước đen sâu hun hút.
Tôi không giỏi bơi lội, nhưng bản năng sống trỗi dậy khiến tôi liều mạng đạp chân, lặn một hồi mới kéo được cậu ấy, đưa cậu ấy lên bờ, nhưng cậu đã hôn mê bất tỉnh mất rồi.
“Hoa, lái xe lại đây, mau!” Tôi hét lên với đứa em trai đang đứng ngây ngốc bên cạnh.
“Á Nhạc! Cậu không thể chết được! Tỉnh lại! Tỉnh lại mau!” Tôi ôm lấy người cậu ấy, một bên gọi, một bên không ngừng lay người mong làm cậu tỉnh.
Lên xe, môi tôi dán lên đôi môi lạnh băng không chút huyết sắc ấy, cố gắng hà hơi thổi ngạt, tay đặt trước ngực cậu liên tục ấn xuống, hi vọng chút kiến thức vẻn vẹn của tôi mang cậu ấy về.
Chỉ chốc lát, nước biển từ trong miệng cậu tràn ra, nhưng vẫn không hề tỉnh lại, thần trí mơ hồ.
Tôi cởi quần áo ướt sũng của cậu, cũng cởi đồ của chính mình, ôm lấy thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-huong-dich-ai/2377898/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.