Chương trước
Chương sau
Khương Hồng Võ vững tin hoàng thất đuổi không đến, nhưng vẫn nhắc nhở bọn người Yến Tranh chuẩn bị sẵn sàng, bảo đảm ‘vạn vô nhất thất’ (không có sơ hở).
Giữa trưa, Khương Nghị rời khỏi sơn lâm, chuẩn bị đến Khương Vương phủ, nhưng khi vừa mới tiến đến thành khu lại cảm giác được bầu không khí là lạ.
Đường đi đã bị thanh lý toàn bộ, tất cả cửa hàng đều bị quan bế. Mọi người đều tụ ở trên nóc nhà nhìn quanh, cũng không dám đi đến bên ngoài. Khắp nơi có thể thấy được Cự Linh vệ cùng Huyền Giáp vệ đang tuần sát, điều tra đình viện cửa hàng.
Khương Nghị lập tức đuổi tới Khương Vương phủ, bên trong càng là một cảnh tượng bận rộn.
Toàn thể thị vệ đều rút lui đến trên đường dài, khẩn trương đề phòng. Tất cả cung phụng cũng đều phân tán đến trên tường cao ngoài cửa phủ. Trong vương phủ lưu lại tất cả đều là tộc nhân Khương gia.
Khương Hồng Võ đứng phía trước viện, người mặc áo giáp, hất lên áo khoác huyết sắc, Liệt Diễm Đao nặng nề trùng điệp ở bên cạnh.
Hắn chỉ đứng đấy liền cho người ta uy thế như núi cao, cũng định trụ hoảng loạn trong lòng người của Khương gia.
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Khương Nghị có dự cảm thật không tốt.
- Chuyển sang nơi khác, thay cách sống.
Khương Hồng Võ ra hiệu Khương Nghị tới, bồi tiếp hắn cùng một chỗ đứng đấy.
Mọi người Khương gia ngay lúc bận rộn cho đến khi nhìn thấy Khương Nghị đều thoáng thả chậm bước chân, trong ánh mắt đã không còn sự khinh thị cùng lạnh nhạt, mà là kính sợ cùng lửa nóng.
Khương Hồng Võ là xương của Khương gia bọn hắn, Khương Nghị chính là hồn của Khương gia.
Xương còn hồn còn, bọn hắn không sợ hãi. Bọn hắn nguyện ý bồi tiếp gia chủ rời khỏi, nguyện ý giống như gia chủ nói vậy, thay cách sống!
- Phụ thân, có phải ta khiến cho Khương gia gặp rắc rối rồi hay không?
Lông mày Khương Nghị càng nhăn chặt.
Đây rõ ràng chính là muốn đào mệnh.
Chẳng lẽ hắn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản?

Hoàng thất sẽ không bởi vì Thánh linh văn mà coi trọng Khương Vương phủ, ngược lại muốn triệt để hủy Khương Vương phủ?
- Ta trước đó đã cân nhắc rời khỏi, chỉ là không thể quyết định. Là ngươi cho ta động lực rời khỏi đây. Ta trấn thủ Bạch Hổ quan hai mươi năm, xứng đáng với tiên tổ, cũng xứng đáng với Thương Châu.
Khương Hồng Võ đã toàn thân nhẹ nhõm, không có gì lưu luyến.
- Là ta lỗ mãng, nếu như ta sớm thương lượng với người, có khả năng...
Khương Nghị còn chưa nói xong, thần tình Khương Hồng Võ đột nhiên nghiêm túc, đưa tay đè trên bả vai Khương Nghị.
- Nghị nhi, con mới mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ, suy nghĩ chuyện không có khả năng chu đáo. Con thức tỉnh Thánh linh văn lại không tự hỉ, có thể xông xáo Đại Hoang tìm linh dược, thực lực cùng tâm trí này đã rất siêu việt so với người đồng lứa rồi, ta vì con mà kiêu ngạo. Con có thể vì Khương Vương phủ ra mặt, đứng trên lôi đài giận dữ mắng mỏ Thương Châu, càng là người mà đồng lứa không có huyết tính và đảm phách, ta cũng vì con mà kiêu ngạo. Con nhớ kỹ, mặc kệ hôm nay xảy ra chuyện gì, mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, đều không có người oán con. Con đã vô cùng ưu tú, ta tin tưởng tương lai con sẽ càng ưu tú hơn.
Khương Nghị miễn cưỡng nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không nghĩ tới sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy:
- Chúng ta muốn đi đâu?
- Tìm cô cô của con.
- Ta còn có cô cô?
- Ta cũng là vừa biết cô cô con còn sống.
Khương Uyển Nhi từ đằng xa chạy tới, mặc dù muốn nói gì đó nhưng nàng có thể hiểu được quyết định của phụ thân.
Nàng ngược lại có chút chờ mong nhìn thấy cô cô.
- Chúng ta đi từ chỗ nào?
- Đại Hoang, trước khi trời tối liền xuất phát. Cô cô các cob ba năm trước đây đã đưa tới một kiện linh vật, có thể bảo đảm chúng ta xua tan hắc ám Đại Hoang. Chúng ta đi đường vòng qua Đại Hoang, tiến vào La Phù sơn mạch, cô cô con ở trong La Phù...
Khương Hồng Võ vừa muốn giới thiệu cho Khương Nghị, nhưng sắc mặt lại hơi đổi.
Phương xa, bầu trời truyền đến từng trận tiếng gáy to, cường quang chói mắt lấp lóe trên trời cao, lấy tốc độ kinh người bay tới nơi này.
Khương Hồng Võ ngưng mi nhìn ra xa:

- Đó là Bôn Lôi Điêu?
Các nơi tại Khương Vương phủ liên tiếp xuất hiện Huyết Ngục phía trước viện, sắc mặt sau mặt nạ ngưng trọng không gì sánh được.
Vương gia, chúng ta có phiền toái.
- Tốt cho một Tam hoàng tử. Lại mời bọn hắn tới.
Thần sắc Khương Hồng Võ ngưng trọng, một tay nắm chặt Liệt Diễm Đao, lên tiếng gào thét.
- Tộc nhân Khương gia, toàn thể tập hợp.
Thương Minh lập tức mệnh lệnh mấy vị Huyết Ngục bên cạnh.
- Truyền lệnh Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên, không tiếc bất cứ giá nào, tiến về vương phủ, tiếp dẫn chúng ta tiến vào Đại Hoang.
Ba vị thành viên Huyết Ngục lập tức rời khỏi, xông ra khỏi Khương Vương phủ, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới tam đại cứ điểm.
- Phụ thân, đó là người nào?
Khương Nghị ngóng nhìn hư không nơi xa, cường quang càng ngày càng thịnh, cứ như vậy một hồi xuất hiện phía trên thành Bạch Hổ, đang nhanh chóng tới gần Khương Vương phủ.
- Cửu Tiêu cung! Một trong tam cung Bắc Cương, cũng là tam cung đứng đầu Bắc Cương. Từ vài thập niên trước đã xuất hiện, hoàng thất chỗng đỡ Cửu Tiêu cung, đem bọn hắn trở thành thành đệ nhất cung của Bắc Cương, đến ngăn Khương Vương phủ chúng ta. Phụ thân ta rất có thể sẽ chết trên tay bọn họ.
Khương Hồng Võ dùng sức nắm chặt Liệt Diễm Đao, hắn đã chủ quan. Không nghĩ tới Tam hoàng tử lại không trở về hoàng thành, càng không có xin chỉ thị với hoàng thất, mà trực tiếp điều Cửu Tiêu cung từ Bắc Cương tới.
- Chúng ta còn có thể đi được không?
Khương Uyển Nhi biết rõ sự cường đại của Cửu Tiêu cung.
Lúc đầu có thể trực tiếp rời khỏi, hiện tại chẳng lẽ muốn xông vào?
Mười hai vị trưởng lão liên tiếp chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hoàng tử tính sẵn bọn hắn sẽ chạy trốn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.