Mùa đông Thiên Thụ năm thứ nhất.
Dưới vòm trời âm u xám xịt, những dãy núi phủ băng trải dài vô tận, đỉnh núi cao vút như chạm tới gầm trời, mang trên mình dáng vẻ ảm đạm và lạnh lẽo.
Chân núi là một vùng đất hoang rộng lớn, yên tĩnh và đơn độc, hàng trăm dặm xung quanh không một dấu vết có người sinh sống, cũng không có dấu vết của chim muông hay dã thú.
Trong lòng một thung lũng bao la trắng xóa, đột nhiên vang lên tiếng móng ngựa hòa vào trong tiếng của những cành cây khô run lên trong gió lạnh.
Một nhóm người mặc áo choàng đen, đeo mặt lạ, cưỡi ngựa lướt qua vùng đất hoang trắng như những tia chớp.
Sau nhiều canh giờ phi nước đại, cả nhóm người đã đến phía dưới chân sườn núi băng.
Người đi đầu ghìm dây cương ngựa, nhấc mặt nạ lên, lộ ra khuôn mặt với bộ râu rậm rạp, ngước nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Bên dưới những áng mây chậm chạp hướng về phía tây, ẩn hiện làn khói bếp và thành thị nơi chân trời.
Người mắt nâu lau đi những bông tuyết rơi trên râu của ông ta, chỉ về hướng tây: "Lang quân*, đó là Liễu Thành!". Nghe vậy, mọi người đều nới lỏng dây cương, nhìn theo hướng của ông ta.
[Lang quân*: Đây là cách vợ gọi chồng nhưng đây cũng là danh xưng mà đầy tớ dùng để xưng hô với chủ nhân (ví dụ như thời Tần, Hán,...)]
Giữa nhóm người là một nam nhân cao gầy, đang thẳng lưng ngồi.
Một người khác cũng nhấc mặt nạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-hoa-liet-liet/2716304/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.