Thiếu niên tư thế oai hùng, mày rậm, ánh mắt trong veo, sáng ngời, da ngăm đen, trên mặt đều là ý cười ấm áp, thuần túy và nhiệt tình, đủ để làm tan băng tuyết trên đỉnh núi, làm mềm lòng kẻ sắt đá.
Lư Hoa Anh sửng sốt.
Đây là những gì mà Sài Ung muốn đổi lại!?
Nàng hỏi: "Không biết Thế tử bao nhiêu tuổi?"
Sài Ung tức khắc nghẹn lời.
Bùi Cảnh Diệu chuyển động mắt, thay y trả lời: "Tam Nương, hắn nhỏ hơn cô một tuổi!"
Lư Hoa Anh gật đầu: "Thế tử và đường đệ của ta không sai biệt tuổi tác lắm, về sau ta gọi ngươi là Tam Lang."
Sài Ung tức giận mà nhìn Bùi Cảnh Diệu liếc mắt một cái, lại nhìn Lư Hoa Anh cười nói: "Tam Nương, không đến một tuổi! Chỉ là nhỏ hơn chín tuần trăng thôi."
Bùi Cảnh Diệu còn nhìn hắn một cái đầy xem thường.
Chín tháng và một tuổi có gì khác nhau?
Đêm đen kịt, ngoài cửa có trận gió rít gào, rèm cửa lay động.
Bùi Cảnh Diệu không khỏi rùng mình, nhìn căn phòng vách đất đơn sơ, trong lòng thầm thở dài, trên mặt lộ vẻ chán nản: "Hiện tại bọn người Trình Sán đều biết Tam Nương ở Liễu Thành, khẳng định bọn họ sẽ nói cho những người khác..."
Lư Hoa Anh là người lưu đày, không được Trường sử Tây Châu ký công văn cho phép thì không được rời khỏi Liễu Thành nửa bước, nếu kẻ thù Lư gia tìm tới, nàng chẳng phải chỉ có thể chờ chết sao?
Bọn người Trình Sán không có khả năng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-hoa-liet-liet/2716298/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.