“Đồ trôi trên sông đừng có nhặt...” Lời dặn dò của Trần mù còn văng vẳng bên tai!Tôi vụt túm lấy cổ áo xưởng trưởng Châu, gầm lên: “Bây giờ chú Văn Tam đang vớt vợ con anh! Mẹ con họ sẽ theo anh về nhà! Nhặt chiếc giày kia! Anh sẽ bỏ mạng lại đây!”Xưởng trưởng Châu thần sắc thê lương: “Manh Manh muốn tôi ở lại đây, thì tôi sẽ ở lại đây.”Gã lấy sức đẩy tôi ra.Gã nằm bò trên thuyền có chỗ tiếp lực, tôi đứng ở mép thuyền không có điểm tựa, gã đẩy một cái, tôi căn bản không có sức phản kháng, uỳnh một cái bị gã đẩy ngã ngửa ra sàn!Trong tiếng nước soàn soạt, xưởng trưởng Châu dùng móc câu ở đầu sào, một lần nữa câu lấy chiếc giày, đồng thời nhanh chóng kéo lên thuyền.Động tác của gã quá nhanh, đợi đến lúc tôi bò dậy, gã đã tóm lấy chiếc giày ướt nhẹp ấy, khóc không thành tiếng.Rõ ràng là gã đàn ông, mà tiếng khóc còn thê thảm hơn cả đàn bà.Tim tôi nhảy lên tận cổ gần như rớt ra ngoài.
Nhưng tất cả đã không kịp nữa...Nghiến răng nhìn xưởng trưởng Châu, tôi chợt cảm giác bầu không khí trên mặt sông trở nên kì dị hơn nhiều.Lúc trước là yên tĩnh, ánh sao lấp lánh phản chiếu dưới sông, còn cảm giác thấy đẹp, nhưng bây giờ trở lên lạnh lẽo và kì dị, nhiệt độ như xuống dưới không độ vậy, khiến người ta lạnh run cầm cập.Những hình ảnh sao phản chiếu, dường như biến mất trong chớp mắt, mặt sông vốn tĩnh lặng như gương, chợt trôi nổi rất nhiều thứ.Một cái áo khoác như ngâm trong máu, trôi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917562/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.