Mê mê man man, dường như nghe thấy tiếng Lưu Văn Tam gọi tôi, rồi lại nghe thấy tiếng nhảy tùm xuống nước.Thế nhưng tôi chìm xuống ngày càng sâu, cũng ngày càng yếu đi, đến mức chẳng còn sức mà giãy giụa...Vào lúc ý thức sắp mất hẳn, sau lưng có một luồng hơi càng lạnh buốt hơn, khiến tôi giật mình bừng tỉnh!Tôi ngoảnh đầu theo bản năng, liếc xuống phía dưới một cái.Nước đen kịt, tôi chỉ mập mờ nhìn thấy một đường nét khuôn mặt.Đại khái là một người đàn bà!Lòng tôi đầy thê thảm, chỉ cảm giác thôi xong, tôi sắp bị Vương Mộng Kỳ hại chết rồi!Ý thức, hoàn toàn rơi vào tăm tối! Cảm giác toàn thân đều bị bao bọc bởi thứ dịch nhầy dính, mùi máu tanh nồng nặc bóp nghẹt hơi thở.Lông mày bất chợt đau buốt, tôi mở mắt ra! Nhìn thấy khuôn mặt vui mừng phấn khích của bố và bà nội.“Còn sống! Còn sống! Là con trai!” Giọng bà nội run run, nói.Tôi vô thức cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đàn bà vừa quen thuộc vừa xa lạ.Đôi môi trắng nhợt của cô ta vẫn còn mấp máy mấy cái, đôi mắt đang từ từ nhắm lại.Không cam tâm, luyến tiếc, ai oán, và còn đau khổ, tất cả đều hòa quện trong ánh mắt...“Thập Lục...!Thập Lục...” m thanh gọi tên tôi, dường như từ bốn phương tám hướng vọng lại, càng đau thương!Giờ tôi mới tỉnh táo lại, đây chắc là ngày mà tôi ra đời!Ha ha, quả nhiên, giây phút người ta sắp chết, là hồi tưởng lại cả cuộc đời sao?Trong ký ức của bản thân tôi, hoàn toàn không có ấn tượng gì về hình dáng của mẹ, chỉ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917537/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.