Tôi dùng sức nắm chặt tay, cố hết sức đánh đuổi cái cảm giác ấy đi.
Nhưng bên tai cứ ẩn hiện như nghe thấy những tiếng rì rầm nói chuyện vậy.
Hoặc là rất nhiều người cũng có cảm giác ấy, lúc một mình bạn im lặng ngồi trong phòng đọc sách hoặc nghịch điện thoại, bên tai nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng cho dù bạn lắc đầu khiểu gì, cũng không làm những âm thanh ấy biến đi được.
Tình trạng lúc này của tôi cũng y như vậy, thậm chí tôi còn cảm giác tiếng nói chuyện, là từ phía dưới đáy thuyền vọng lên!Càng muốn loại bỏ chúng đi, những âm thanh ấy càng to, thế nhưng lại cứ không nghe rõ chúng nói gì.
Ào ạt! Đúng lúc ấy, phía đám bầu nước bên sườn, đột nhiên phát ra tiếng đạp nước!Tôi vội nhìn sang!Lưu Văn Tam vụt ngoi lên từ giữa một đám bầu nước!Trên đầu lão đội dây bầu nước, áo dính sát vào người, tóc tai trông vô cùng rũ rượi.
Lão thở hồng hộc mấy hơi, rồi lại lặn tiếp xuống!Cái kiểu căng thẳng ấy, ngược lại khiến cho mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh lại.
Lại qua mười mấy phút, Lưu Văn Tam vẫn chưa lên! Lão cũng chẳng ngoi lên lấy hơi!Nỗi lo lắng trong lòng càng mạnh lên, Lưu Văn Tam chẳng lẽ có chuyện gì rồi?Thế nhưng tôi cũng chẳng biết bơi lắm! Ở đây không đèn không đuốc, nhỡ mà có chuyện gì thật, thì Lưu Văn Tam chỉ còn nước bàn giao ở đây thôi! Bốp!Bên mạn thuyền, hình như bị người đập tay vào!Tôi giật mình nhìn sang, ở đấy có một bàn tay bám vào! Ngay sau đấy là Lưu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917531/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.