Nói xong, bà nội liền đi ra sân, tôi cố nhịn đau, đứng dậy đi theo.
Một người đầu trọc đứng trong sân, ngoài bốn mươi tuổi, cao mét sáu, trông rất tháo vát.
Lão ta da trắng bệch, con ngươi màu vàng đất, nhưng sáng ngời!Lão là người vớt xác ở thôn kế bên - Lưu Văn Tam!Thôn chúng tôi nằm ở phía nam, nhiều sông nhiều nước, người chết đuối nhiều không kể hết.
Ba mươi dặm quanh vùng, chỉ có mình Lưu Văn Tam là người vớt xác, hôm nào cũng nghỉ ngày làm đêm.
Tháng trước, trong thôn còn có một người chết đuối, cũng do Lưu Văn Tam vớt lên.
Lão đến nhà tôi mấy lần rồi, đều là xin bà nội đi cùng lão một chuyến!Bảo là ở chỗ vũng Lương, có một quý nhân trong thành phố chết đuối ở đấy! Người đấy còn đang mang thai, vớt lên là phải đỡ âm linh, nếu không lão không dám vớt!Nhà đấy vì để cho con gái được chôn cất tử tế, ra giá ba mươi vạn cao ngất!Lưu Văn Tam đồng ý chia đôi tiền thưởng, là để nhờ bà nội ra tay đỡ âm linh!Bà nội không đồng ý.
Còn bố tôi chết bất thường, dân trong thôn không cho tôi vớt xác ông lên bờ.
Lưu Văn Tam đến, thì sẽ không có ai ngăn cản nữa!Lúc ấy, bà nội đột nhiên liếc nhìn tôi, rồi ghé vào tai Lưu Văn Tam thì thầm mấy câu.
Mày Lưu Văn Tam nhíu cả lại, nhìn sang tôi: “Lưu âm bà, như thế có được không?”“Thằng bé Thập Lục này, gặp phải quỷ hồn của bố nó, dương quan coi như khám không thành, làm được.
” Bà nội trả lời.
Tôi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-gian-nguy-van-thuc-luc/3917524/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.