Lý Mộc Phong từ sau sự kiện kia, liền mắc phải bệnh thần kinh nghiêm trọng, vào lúc ấy hắn ngay cả mình cũng nhớ không được. Từ Lăng Phỉ cơ hồ mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn ôn nhu kêu tên của hắn, trời cao thương hại, Lý Mộc Phong cuối cùng nhớ lại chính mình, nhớ được Từ Lăng Phỉ. Đồng thời hiện tại bệnh tình khống chế đến cũng rất tốt, chí ít hắn rất ít không kìm chế được tâm trạng hoặc khóc đánh thét náo loạn
Từ Lăng Phỉ lại xiên một khối táo đưa tới bên miệng Lý Mộc Phong, cũng không nhìn Lý Nhàn Trạch một cái nói: "Nói cho thiếu gia, ngươi là ai"
Lý Nhàn Trạch hơi gục đầu, trong ánh mắt không có nửa phần cảm xúc, ngữ khí bình tĩnh nói: "Nhàn Trạch là tội nhân của Lý gia, là chó của Lý gia"
Ngày đầu năm thứ nhất của thế kỷ 21, mùa đông năm ấy đã qua một nửa, nhưng cả một khối tuyết cũng không có rơi xuống, không khí là lạnh lẽo, mà Lý Nhàn Trạch quỳ gối trên sàn nhà, trên trán đã hiện đầy mồ hôi hột dầy đặc. Lông mày cô hơi nhíu mím môi, miễn cưỡng chịu đau đớn từng trận từng trận phía sau
Lúc đó, đầu súng của Từ Lăng Phỉ đặt ở trên đầu Lý Nhàn Trạch, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của ngươi kết thúc rồi, nên chết rồi"
Không ngờ, Lý Nhàn Trạch thẳng tắp quỳ xuống, thấp kém nói: "Phu nhân, Nhàn Trạch muốn xin người, tha Nhàn Trạch một mạng"
Từ Lăng Phỉ một cái tát vung ở trên mặt của cô, kéo lấy khóe miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dut-nguoi-vong/3573142/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.