Chương trước
Chương sau
Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc

Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà trừng mắt với Moore, mà Lâm Khiếu Minh đã sớm biết Moore có đức hạnh gì, cậu xoay mặt anh lại, nói: "Dùng tinh thần lực cho tôi một điểm tựa, để Vân Tân hỗ trợ nhìn xung quanh."

Lâm Khiếu Minh cởi dây an toàn trên người xuống, chỉ vào một điểm nào đó trên đỉnh động, nói với Eve: "Cố định vào chỗ này giúp tôi."

Eve gật đầu. Cô cầm lấy công cụ, dùng búa đóng nghiêng một chiếc đinh kim loại dài 30cm vào đỉnh động, đúng chỗ Lâm Khiếu Minh chỉ, chăm chú cố định dây thừng.

Lâm Khiếu Minh khởi động các khớp xương, sửa sang lại găng tay, hai tay nắm lấy dây thừng, bước đến rìa hang động.

Lính gác bước nửa bước ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Đàn sâu trắng bóc bên dưới ngọ nguậy, phát ra tiếng nước rõ ràng, khiến dạ dày Lục Tẫn Triêu trương lên, căng thẳng đến mức muốn nôn mửa.

Vân Tân bay ra ngoài, bóng dáng của nó mờ mờ giữa làn sương mù xám nhạt, bay một vòng xung quanh nguyên thạch.

"Phía trên không có gì cả." Lục Tẫn Triêu nói: "Tạm thời không phát hiện nguy hiểm nào khác."

Lâm Khiếu Minh gật đầu. Cậu hít thở sâu, chuẩn bị sẵn sàng các bước cuối cùng, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Đột nhiên, Lâm Khiếu Minh nhấc chân đá thi thể tinh tặc bên cạnh ra ngoài, cùng lúc đó, cậu giẫm mạnh cái chân còn lại. Dưới cái nhìn chăm chú của ba người sau lưng, cậu nhảy về phía nguyên thạch!

Thi thể cao lớn gần một trăm cân của tên tinh tặc bị cậu đá xa mấy mét, nặng nẽ rơi xuống giữa bầy sâu!

Đám sâu lập tức sôi trào lên. Con sâu trắng bóng, to bằng cánh tay điên cuồng di động về phía đó, muốn nuốt chửng đồ ăn giáng từ trên trời xuống, đến mức nơi khác xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.

Lợi dụng chớp mắt này, Lâm Khiếu Minh nắm lấy dây thừng, đu về phía rìa nguyên thạch.

Cuốc đá nặng nề đập xuống nguyên thạch minh y, trở thành điểm tựa, Lâm Khiếu Minh mượn lực bò lên trên, đồng thời một mảng nguyên thạch lớn bị cạy xuống. Cả người lính gác nhảy vọt lên trên nguyên thạch, tiếp đất bằng tư thế ngồi xổm, rồi vững vàng đứng thẳng dậy.

Toàn bộ quá trình mất chưa đến ba giây, thậm chí thi thể tinh tặc chỉ mới vừa bị nuốt hết.

Lục Tẫn Triêu trợn to mắt nhìn. Anh biết thể lực của Lâm Khiếu Minh tốt và linh hoạt, thể thuật cũng mạnh, nhưng hoàn toàn không ngờ cậu lại mạnh tới mức này.

Lâm Khiếu Minh thả chậm nhịp thở. Hai phút sau, cậu một lần nữa điều chỉnh vị trí, cẩn thận khai thác khối tinh thể tím Freyja kia.

Đào tận gốc rễ khối tinh thể xuống, Lâm Khiếu Minh bỏ nó vào trong túi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang, gật đầu với Lục Tẫn Triêu.

Không có ý gì khác, chỉ đơn giản là trấn an. Khả năng dẫn đường vẫn chưa ý thức được, anh đã hồi hộp đến mức sắp bước đến ven rìa hang động.

Vị trí của nguyên thạch hơi thấp hơn cửa hang một chút, khiến việc trở về khó hơn lúc đi xuống. Lâm Khiếu Minh cuốn dây thừng bên hông chặt nhất có thể, dây thừng thẳng băng đong đưa giữa không trung, dường như có thể nghe được tiếng dây thép rung động.

Eve ôm một thi thể khác, đã chuẩn bị xong.

Lúc Lâm Khiếu Minh một lần nữa đứng dậy, Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà lại ngừng thở.

Cách trở về không khác lúc đi nhiều lắm, Eve ném thi thể ra xa, lúc bầy sâu tạo thành một khoảng trống ở giữa, Lâm Khiếu Minh đu qua phía trên chúng.

Hai chân cậu giẫm lên vách nguyên thạch, dây thừng trên không trung chùng xuống do khoảng cách giữa hai đầu dây ngắn lại, cậu lập tức quấn nó vào cánh tay. Tay chân Lâm Khiếu Minh thoăn thoắt, gần như là chỉ chớp mắt đã lấy đà, đạp chân trong không khí rồi phi cả người thẳng một đường trở về cửa hang!

Nhiệm vụ hoàn thành.

Lâm Khiếu Minh buông dây thừng, lắc đầu, vung vẩy mồ hôi trên tóc.

Cậu còn chưa kịp gỡ đai an toàn trên eo, đã bị Lục Tẫn Triêu ôm ghì lấy.

Cái ôm của dẫn đường khá chặt, thậm chí Lâm Khiếu Minh còn cảm giác được anh đang hơi run rẩy.

Đã bao lâu rồi cậu chưa được ai đó sốt ruột ôm lấy như vậy? Bao lâu rồi cậu chưa cảm nhận được sự lo âu và quan tâm không hề che giấu như thế?

Biết bao lần cậu hoàn thành những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng, chỉ nhận lại được câu nói "Làm rất tốt." từ cấp trên.

Lâm Khiếu Minh sửng sốt mấy giây, mới chậm rãi duỗi tay ra sau lưng Lục Tẫn Triêu vỗ vỗ.

Lục Tẫn Triêu chôn mặt vào hõm vai Lâm Khiếu Minh, một lát sau mới buông tay ra.

Sau khi thấy Lâm Khiếu Minh biểu hiện ra nhiều điểm đáng ngờ không phù hợp tuổi như vậy, anh hiểu ra rằng, thiếu niên không thực sự thẳng thắn với anh, Lục Tẫn Triêu vẫn luôn tự nhủ bản thân anh phải giữ lại sự cảnh giác nhất định.

Nhưng đến khi nhìn thấy Lâm Khiếu Minh lao mình qua đàn sâu, lòng bàn chân chỉ cách những sinh vật khủng bố kia mấy chục centimet, Lục Tẫn Triêu mới ý thức được, anh sớm đã coi Lâm Khiếu Minh là đồng bọn có thể tin tưởng dựa vào.

Lâm Khiếu Minh bước vào cuộc đời anh đúng vào lúc anh cô độc nhất, bất lực nhất, bàng hoàng nhất, cậu cho anh chỗ dựa cả về tinh thần và thân thể. Bất luận cậu đang che giấu điều gì, Lục Tẫn Triêu cũng hoàn toàn không thể đối xử với cậu như người ngoài.

Lâm Khiếu Minh lên tiếng: "Không thoải mái à?"

Lục Tẫn Triêu lắc đầu, không nói lời nào.

"Được rồi, hai người các cậu dính lấy nhau đủ chưa?" Moore không kiên nhẫn nhặt lên một hòn đá, ném vào đàn sâu bên ngoài: "Tử Tinh đâu?"

"Đợi đến khi ra ngoài rồi chia."

"Cũng được." Moore lười biếng đứng lên: "Thế thì đi thôi."

Lục Tẫn Triêu quay đầu nhìn lại, thi thể của hai tên tinh tặc đã hoàn toàn bị bầy sâu nuốt chửng, không để lại chút dấu vết nào. Đám sâu mềm biến dị bị nguyên thạch minh y giục sinh này rốt cuộc đã tồn tại dưới nền đất bao lâu, và sẽ tiếp tục tồn tại trong bao lâu, không một ai biết được.

Bọn chúng là một góc kỳ quặc của thế giới này, lẽ ra không nên bị tìm thấy, lại bởi vì một lần sụp đổ ngoài ý muốn mà xuất hiện trước mặt con người.

Dọc đường trở về, gần như không có ai nói chuyện, ai nấy đều mỏi mệt. Trong quá trình leo lên vách đá cao hai ngàn mét, Lục Tẫn Triêu mệt rã rời, mấy trăm mét cuối anh hoàn toàn bị Lâm Khiếu Minh tóm lên.

Tình trạng của Moore còn kém hơn anh, lúc anh ta bị Eve kéo lên nền đất, hai mắt đã trắng dã. Bọn họ nghỉ ngơi hồi lâu, may mà trạm tiếp tế thợ mỏ gần đó có nước và đồ ăn đơn giản.

Dù Moore có mỏ hỗn đến mấy, cũng chẳng còn sức lực phàn nàn đống đồ này khó ăn đến nhường nào.

Lục Tẫn Triêu vừa ăn vừa uống nước hết hai bao lương khô, cởi thiết bị leo núi trên người xuống, ném xuống vực sâu.

"Tiếp theo phải làm sao đây?" Anh vô cùng mệt mỏi.

"Không thể quay về chỗ Myron." Lâm Khiếu Minh nhìn về phía Moore: "Này, anh còn có điểm dừng chân khác đúng không?"

"Có thì có thật, có điều, mấy cậu muốn đi, có phải nên giao ra chút..."

Lâm Khiếu Minh ngắt lời: "Tử Tinh vẫn còn ở chỗ tôi."

Moore lườm cậu một cái.

Eve cũng không thể đi lên nữa, một khi bị dẫn đường khác dò xét trí nhớ, cô sẽ lập tức bị lộ.

Đã xuống dưới đất bốn tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người khác đến. Bọn họ không dám trì hoãn, hơi nghỉ ngơi một lúc liền lập tức đứng lên.

Eve đã làm ba năm tại mỏ Bora, tương đối quen thuộc nơi này. Cô dẫn bọn họ đi đến một lối tắt khá vắng người qua lại, chỗ này chỉ có thợ mỏ lâu năm mới biết được bên trong có một cái thang máy. Lối tắt này đã bị bỏ hoang từ hai năm trước do thay đổi tuyến đường, nhưng thang máy vẫn có thể dùng.

Moore đã dùng nó để đi xuống.

Một tiếng sau, cuối cùng bốn người cũng quay trở về mặt đất xấu xí của hành tinh này. Ánh nắng chiều bị con người ghét bỏ suy yếu đi sau từng tầng từng lớp gió cát, nham thạch bao phủ cát đất gần như cứng lại trên mặt đất.

Bóng dáng của máy khai thác mỏ ở phía xa trở nên mơ hồ, Lục Tẫn Triêu nhìn ra nơi này cách điểm bọn họ đi xuống quặng mỏ chừng hơn mười kilomet.

Góc tránh gió sau lưng nham thạch có một chiếc xe đang đỗ đó, xe rách nát thảm thương, gần như chỉ còn lại khung xe loang lổ rỉ sét, không biết nó đã trải qua bao nhiêu gian nan vất vả.

Moore vỗ vỗ chiếc xe nên bị vứt ra bãi rác: "Lên đây đi."

Lục Tẫn Triêu được Lâm Khiếu Minh giúp đỡ ngồi vào ghế sau, đệm ngồi bọc da đã rơi sạch, chỉ còn có tấm ván cứng bên trong.

Nhìn đồng hồ đo tán loạn dây điện và tay lái không biết gạt chỗ nào ngay trước mắt, Lục Tẫn Triêu không khỏi hoài nghi nó thật sự khởi động được sao?

Moore đạp vào động cơ phía trước xe mấy cái, động cơ đốt trong phát ra tiếng nổ máy, ngay sau đó, như một kỳ tích, chiếc xe này bắt đầu chạy, tốc độ còn không hề chậm chút nào.

Lục Tẫn Triêu hơi kinh ngạc: "Cái này kiếm được ở đâu vậy?"

"Tự tôi lắp ráp đó." Moore đắc ý cực kỳ, anh ta vỗ một cái nút, chiếc xe nát này lung la lung lay bay lơ lửng trên mặt đất chừng mười centimet: "Toàn vũ trụ chỉ có mỗi cái này thôi đấy."

Xe bay lơ lửng giảm bớt lực cản, khiến vận tốc tăng lên. Moore lái xe, Eve ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng bình tĩnh lại.

Cửa sổ xe không thể đóng chặt, gió lùa vào từ khe hở, khá mát mẻ. Lục Tẫn Triêu mệt mỏi rã rời, mỗi một đầu ngón tay đều không thể kiềm chế mà run rẩy.

Anh chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, vận động cường độ cao tiêu hao sức lực toàn thân, khiến anh khó chịu gần bằng cái lần bị quá tải đó.

Nhưng tinh thần anh lại vô cùng phấn khởi. Anh mới vừa trải qua tình huống cửu tử nhất sinh trong quặng mỏ, lại nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng vượt quá trí tưởng tượng, adrenaline tăng vọt. Lục Tẫn Triêu chưa từng nghĩ đến đời này anh sẽ có trải nghiệm đầy mạo hiểm và kích thích như vậy.

Tất cả đều rất mệt mỏi, không một ai nói gì, chỉ còn tiếng gió và tiếng động cơ. Lục Tẫn Triêu cảm thấy thân thể này không còn thuộc về anh nữa, Moore muốn dẫn bọn họ đến nơi nào? Anh không hề biết.

"Nghỉ ngơi một lúc đi." Lâm Khiếu Minh thấp giọng nói.

Lục Tẫn Triêu ừ một tiếng. Chỗ ngồi trên xe không biết được Moore lôi ra từ xó xỉnh nào của bãi rác, cứng vô cùng, Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, chưa được mấy giây, anh đã gần như mê man ngất đi.

Chuyến xe xóc nảy, thân thể của anh đung đưa qua lại, chậm rãi đổ xuống đầu vai Lâm Khiếu Minh. Tóc mái trước trán xộc xệch, hơi che đi mặt mày, trên mặt anh có vết thương không biết do cọ vào đâu.

Lâm Khiếu Minh im lặng điều chỉnh tư thế, làm Lục Tẫn Triêu dựa vào thoải mái hơn. Cậu lặng lẽ nhìn phía trước, trông coi Lục Tẫn Triêu đã mất ý thức, phòng ngừa Moore nhân cơ hội hại họ.

Trong ánh nắng nóng bỏng, cỗ xe đi dọc theo mặt đất màu nâu đỏ xấu xí, lái về phương xa.

Lục Tẫn Triêu có một chuỗi giấc mộng dài.

Trong mộng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, có vài chuyện là anh từng trải qua, có vài chuyện là hoàn toàn xa lạ, chúng mơ mơ hồ hồ, thoạt nhìn quen mắt nhưng lại nhớ không nổi đã xảy ra khi nào.

Anh nằm mơ thấy một đám trẻ con bị làm mờ mặt cười đùa ném cặp sách của anh vào thùng rác, thùng rác đứng dậy, cho mỗi người bọn chúng một đập.

Mơ thấy trong phòng học không một bóng người, tất cả bàn ghế bị chất thành đống lộn xộn ở giữa lớp, chúng chồng lên cao gần chạm trần nhà, bóng dáng nho nhỏ ngồi trên đỉnh cao nhất, diễn tấu violin.

Mơ thấy hiện trường phỏng vấn lớp thiếu niên tài năng, các giáo sư đội túi giấy trùm hết đầu, nước biển tuôn trào ra từ trong chai nước suối bên tay bọn họ, bao phủ tòa nhà dạy học.

Mơ thấy trong phòng mổ, ổ bụng của bệnh nhân mọc ra hoa, chen chúc, che đậy máu thịt mơ hồ, dưới ánh đèn mổ chập chờn, giáo sư anh tôn kính nhất bỏ dao phẫu thuật xuống, lắc đầu.

...

Mặt biển dập dờn, gió mang theo vị mặn ướt của biển, chim trắng bay lượn trên không trung, hướng về tương lai vô định.

Có lẽ xưa nay không tồn tại thứ gọi là "tương lai".

Vô số hành tinh xinh đẹp hóa thành điểm nhỏ trên bản đồ sao, thế giới khổng lồ được mạng uninet kết nối lại sẽ không để ý đến vận mệnh nhỏ nhoi của một con người, giấy kiểm tra kết quả tinh thần lực bằng không bị thất lạc giữa đống giấy nháp, bán cho nhà thu mua đồng nát.

Bắt đầu từ đâu, trở về tại đó.

Hành tinh Nam Thiên chẳng hề thay đổi, cửa hàng anh thích ăn nhất hồi trước vẫn còn ở bên cạnh trường học, buôn bán tấp nập. Công việc bận rộn tại bệnh viện đủ khiến con người ta đánh mất niềm yêu thích của mình, hộp đựng máy ảnh phủ đầy bụi, cùng với người bố lớn tuổi có mặt tại tang lễ của mẹ.

Nước biển chảy ngược lên đám mây trên không trung, hóa thành mưa rơi xuống đất, anh cầm một chiếc ô màu đen, mặc âu phục giày da đứng trước mộ của bố.

Lính gác mang theo mùi máu và thuốc súng, yên lặng quan sát hết thảy vào trong đáy mắt, khuôn mặt chưa hết ngây ngô, đường viền cằm dần trở nên cứng rắn, gân xanh trên cánh tay lúc ẩn lúc hiện.

Trên người báo tuyết lông xù lấm tấm hoa văn màu mận, chui vào trong lòng anh.

Thời tiết trong xanh, ánh nắng một lần nữa tản ra khắp nơi, chiếu vào sàn nhà và cửa sổ. Anh ngốc nghếch cười hai tiếng, há miệng cắn miếng bánh lính gác đưa tới bên môi, cũng ngậm luôn cả hai ngón tay kia.

Lục Tẫn Triêu: ???

Lục Tẫn Triêu lập tức bị dọa sợ, choàng tỉnh.

Trong chớp mắt tỉnh dậy, anh chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu, đường cong bên dưới đầu dán sát vào cổ, gối lên vô cùng thoải mái.

Lục Tẫn Triêu chậm rãi mở mắt, giật giật.

Lâm Khiếu Minh vẫn tưởng là Lục Tẫn Triêu đang say giấc nồng, sợ anh trượt xuống, nên duỗi tay nhẹ nhàng đẩy anh về vị trí cũ.

Bị bàn tay kia đụng vào, cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng thanh tỉnh.

Đúng vậy, anh nhớ lại rồi.

Nhớ lại ngày liền sau hôm anh bị quá tải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trách không được cho dù anh gặng hỏi thế nào Lâm Khiếu Minh cũng không chịu nói cho anh biết, chỉ hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy thôi cũng khiến Lục Tẫn Triêu xấu hổ đến mức ngón chân cuộn lại, đào ra ba phòng ngủ hai phòng khách, sắc đỏ lan từ lỗ tai đến cần cổ.

Dù là lúc còn nhỏ, anh cũng không hề bám người như thế.

Quả thực là hiện trường chết vì xấu hổ!

Lục Tẫn Triêu quyết định hoàn toàn xóa sổ ngày đó ra khỏi trí nhớ của mình, chỉ cần anh luôn làm ra vẻ như không nhớ được, chuyện đó chẳng khác nào chưa từng xảy ra.

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của Lâm Khiếu Minh truyền đến từ đỉnh đầu, rất gần.

Toàn thân Lục Tẫn Triêu căng cứng, động tác siết chặt nắm tay nho nhỏ đương nhiên không thể giấu được lính gác nhạy bén.

Lục Tẫn Triêu dựa vào bả vai cậu, híp mắt nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã chìm xuống dưới đường chân trời, chỉ còn ánh đèn xe không quá sáng xua tan bóng tối, miễn cưỡng chiếu sáng phía trước.

"Còn chưa tới nơi sao?"

Lâm Khiếu Minh đáp: "Sắp rồi."

Lục Tẫn Triêu không nói nữa, giấc ngủ vừa rồi hình như khiến cơ thể anh mệt mỏi hơn, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều. Nhớ đến việc Lâm Khiếu Minh chưa từng chợp mắt, anh nhỏ giọng nói: "Cậu có muốn nghỉ ngơi một hồi không?"

"Tôi ổn."

"Có cần tôi chải vuốt cho cậu không?"

Lâm Khiếu Minh nhìn về phía anh, trong mắt mang theo ý cười: "Anh biết à?"

Lục Tẫn Triêu nghẹn lời, tất cả những gì liên quan đến dẫn đường đều vô cùng lạ lẫm đối với anh, từ trước đến giờ anh chỉ khẩn cấp chải vuốt một lần tại phòng cấp cứu, vẫn là vì để cứu tính mạng của người lính gác kia.

Lúc ấy lính gác bị rơi vào trạng thái mất khống chế sau khi hôn mê, tấm chắn tinh thần gần như bằng không, anh mới có thể thuận lợi tiến vào bên trong thế giới tinh thần.

"Tôi có thể thử một lần." Lục Tẫn Triêu nhỏ giọng nói.

"Đến đây." Lâm Khiếu Minh vươn tay: "Thử một chút đi."

Lục Tẫn Triêu nắm chặt tay của cậu, nhắm mắt lại.

Anh phóng xuất ra tinh thần lực, tương tác giao hòa với Lâm Khiếu Minh, tinh thần lực gần như lập tức hòa thành một thể, độ phù hợp của hai người bọn họ thực sự quá cao.

Hoặc có thể nói, sự thức tỉnh của Lục Tẫn Triêu vốn là bị Lâm Khiếu Minh thúc đẩy mà có.

Tấm chắn của Lâm Khiếu Minh khá dày, máy móc tạo thành bức tường kín kẽ. Bánh răng, ổ trục, đai ốc... mỗi cái này đều khớp với một cái khác, bảo vệ thế giới bên trong một cách vững vàng.

Lục Tẫn Triêu thử tiến vào, hừm, hoàn toàn không tìm thấy lối vào.

Lính gác tầm tuổi như cậu thật sự sẽ có tấm chắn kiên cố như vậy sao?

Lục Tẫn Triêu sợ hãi thán phục xong thì bình tĩnh lại, dù có kín kẽ đến mức nào, nhất định cũng sẽ tồn tại khe hở nho nhỏ, chỉ cần có khe hở, nước liền có thể chui qua.

Nhưng hình như... Thật sự không có khe hở.

Lục Tẫn Triêu từ từ nhắm hai mắt, chau mày, thái dương chậm rãi chảy xuống một giọt mồ hôi.

Lâm Khiếu Minh nhìn chằm chằm anh. Lục Tẫn Triêu rất có thiên phú, tinh thần lực mênh mông, nhưng ở trước mặt cậu, anh giống như một đứa trẻ có vốn liếng lại không biết nên sử dụng như thế nào.

Không cần phải đùa anh nữa.

Bánh răng vận chuyển, cửa đi thông vào sâu trong bức tường mở ra, Lục Tẫn Triêu cuối cùng cũng có thể bước vào, lần đầu tiên nhìn thấy thành phố này.

Hoàn toàn do linh kiện tạo thành, như một thành phố nhuốm màu kỳ tích.

Không tồn tại bất kỳ vật liệu thủy tinh, nhựa hay bê tông nào, toàn bộ đều từ kim loại, vô số linh kiện bé nhỏ hợp lại rồi lắp ráp mà thành. Chính giữa thành phố là tòa nhà hình bát giác đột ngột mọc lên từ mặt đất, vươn cao tới bầu trời. Những tòa kiến trúc khác lấy nó làm trung tâm, mở rộng ra xung quanh. Tất cả hợp quy tắc đến mức người bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hà khắc nhất cũng phải vui mừng đến phát khóc.

Lục Tẫn Triêu khiếp sợ đến mức không biết nói gì. Ở trong thành phố máy móc này, anh không nhìn thấy bất kỳ sự dơ bẩn nào đại diện cho tin tức rác rưởi, rõ ràng mỗi lính gác đều sẽ tiếp nhận rất nhiều tin tức vô dụng do sự ảnh hưởng từ các giác quan.

Bước chân anh hơi chần chừ, đi gần đến tòa tháp cao giữa thành phố.

Nước biển tràn vào thành thị, hóa thành màn mưa dày dặc, nhỏ giọt từ trên xuống dưới, chảy xuôi trên từng linh kiện, cuối cùng đến lúc rơi xuống đất, nước lại có màu hơi đen sẫm.

Hả?

Lục Tẫn Triêu xích lại gần xem, linh kiện được nước mưa cọ rửa nên trôi ra vật chất màu đen. Anh duỗi tay chạm vào, tiếng động huyên náo vang lên, dọa đến mức tay anh run lên.

Đây là... Đây là tin tức từ thính giác Lâm Khiếu Minh đã từng thu hoạch được!

Cảm giác vốn nên là tin tức rác rưởi bị Lâm Khiếu Minh sắp xếp và nén lại, trở thành một bộ phận cấu thành linh kiện.

Cậu thế mà có thể hấp thụ những thứ sẽ gây tổn hại đến mình, biến hoá chúng để cho bản thân sử dụng!

Lục Tẫn Triêu vô cùng khiếp sợ, bởi trong nhận thức của anh, lính gác nhất định phải định kỳ được dẫn đường chải vuốt mới có thể tránh khỏi sự mất trí, sao lại có thể liên tục lưu trữ những tin tức này bên trong thế giới tinh thần của mình được chứ!

Những linh kiện màu đen kia được nước mưa cọ rửa, chúng dần dần biến dạng và hòa tan, trở thành dòng nước đen chảy trên mặt đất, biến mất trong không gian.

Chúng đều không phải là bộ phận trọng yếu cấu thành nên thành phố, nên dù có biến mất cũng không có gì ảnh hưởng, ngược lại giảm bớt được không ít không gian.

Ý nghĩa của việc tiến hành chải vuốt tinh thần cho Lâm Khiếu Minh đại khái nằm ở chỗ này.

Lục Tẫn Triêu tiếp tục đi về phía trước, từng bước một lại gần tòa tháp cao. Mưa rơi xuống người anh sẽ tự động hòa tan, đại biểu cho việc tinh thần lực của Lục Tẫn Triêu hòa thành một thể. Một vài kết cấu màu đen ở bên cạnh hòa tan, để lại những linh kiện lóe lên ánh kim loại sáng bóng và lạnh lẽo, thành phó sẽ trở nên càng thêm sạch sẽ.

Cuối cùng anh đã đi tới bên dưới tháp cao, Lục Tẫn Triêu ngửa đầu hết cỡ cũng không nhìn thấy được đỉnh của nó. Anh vươn tay, thử đẩy cánh cửa trước mặt.

Không đẩy được.

Bên trong tòa tháp này hẳn lưu giữ thứ rất quan trọng đối với Lâm Khiếu Minh.

Lục Tẫn Triêu không có ý định xem trộm riêng tư, hơn nữa với năng lực hiện tại của anh, nếu không có sự đồng ý của Lâm Khiếu Minh, anh sẽ không thể vào được bên trong.

Anh lùi lại một bước, quay đầu nhìn ra xa. Theo từng giọt mưa rơi xuống, thành phố máy móc đã trở nên sạch hơn rất nhiều, dòng nước chảy ra khỏi những con phố, biến mất không còn tăm hơi bên ngoài thế giới tinh thần.

Đúng lúc này, thành phố đột nhiên chấn động.

Lục Tẫn Triêu đã nhận ra lời gọi từ thế giới bên ngoài, anh rút tinh thần lực ra.

Anh mở mắt, đối diện với ánh mắt của Lâm Khiếu Minh. Ánh mắt của lính gác nhuốm chút phức tạp, còn mang theo cảm xúc khác khó mà nắm bắt, thoáng qua liền biến mất.

"Tới rồi." Lâm Khiếu Minh nói.

Lục Tẫn Triêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã ngừng lại.

Bọn họ đang ở trong một khu vực có địa hình tầng nham thạch khá phức tạp với những mỏm đá lởm chởm có hình thù kỳ quặc, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác sẽ lạc đường trong mê cung đá.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.