Lâm Khiếu Minh không hề bị khí hậu ác liệt quấy nhiễu, cậu như không hề cảm nhận được trọng lượng của Lục Tẫn Triêu, tốc độ đi cực nhanh.
Lục Tẫn Triêu vươn tay, nghiêng nghiêng che đi phía trên vùng mắt của cậu, phòng ngừa bão cát bay vào trong mắt Lâm Khiếu Minh.
Hai mươi phút sau, Lâm Khiếu Minh quay về nơi ban đầu, phát hiện dấu chân của Eve. Tinh tặc bị đánh ngất xỉu vẫn còn nằm ở góc khuất gió, Lâm Khiếu Minh buông Lục Tẫn Triêu xuống, thả lại dao găm và súng về trên người tinh tặc.
Bọn họ không dùng súng, băng đạn vẫn đầy, sẽ không khiến ai hoài nghi.
Lục Tẫn Triêu hỏi: "Cần làm gã tỉnh lại không?"
Lâm Khiếu Minh đáp: "Có. Đến lúc đó chúng ta dùng tinh thần lực thôi miên gã, làm gã nghĩ bị kẻ khác tấn công, còn chúng ta lần theo người kia, phát hiện đường hầm."
Lục Tẫn Triêu gật đầu, anh nâng đầu tên tinh tặc lên, ngón cái tay phải dùng sức véo nhân trung.
Dưới sự kích thích lặp đi lặp lại, gã tinh tặc thong thả tỉnh lại từ trong hôn mê. Lục Tẫn Triêu nhìn chằm chằm vào hai mắt của gã, tinh thần lực thăm dò vào bên trong tấm chắn yếu ớt của người bình thường, dùng suy nghĩ của anh làm nhiễu ký ức của gã.
"Còn ổn không?" Lục Tẫn Triêu thu tay lại, kể lại lời giải thích kia.
Tinh tặc hoàn toàn quên mất mình bị Lâm Khiếu Minh đánh ngất xỉu, thậm chí cũng không hề nghi ngờ hành vi bỏ lại gã để đuổi theo kẻ tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-that-su-khong-muon-cuon-theo-chieu-gio/3514938/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.