Không thể không thừa nhận, trong nháy mắt Lâm Khiếu Minh đứng ở bên cạnh, Lục Tẫn Triêu quả thực thoải mái.
Không nên để Lâm Khiếu Minh nói hộ anh tất cả những gì anh muốn nói, trong lòng Lục Tẫn Triêu đột nhiên có sức mạnh. Anh dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Khiếu Minh đừng tranh cãi nữa, mỉm cười nói với Ân Tề.
"Dẫn tôi tới như thế có phải là không quá tốt với anh không?"
Bị bọn họ nói đến nước này, tiếp tục kiên trì sẽ chỉ khiến bầu không khí càng trở nên xấu hổ, Ân Tề lui lại một bước: "Không sao cả. Cậu không muốn thì thôi vậy, không việc gì. Thế thì lúc nào có thời gian, hai chúng ta đi ăn một bữa cơm?"
Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, bất đắc dĩ nói: "Ân Tề, tôi thật sự không..."
"Lại cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?" Ân Tề chăm chú nhìn vào đôi mắt Lục Tẫn Triêu: "Nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, cậu cứ nói thẳng ra, tôi sẽ sửa, đừng có luôn từ chối tôi như vậy".
Lâm Khiếu Minh nhíu mày, cậu chưa từng gặp qua lời mời hẹn hò kiểu áp đặt như vậy.
Lục Tẫn Triêu nghẹn họng, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Đối mặt với loại mặt dày mày dạn dây dưa như vậy, anh hoàn toàn bó tay.
"Nhưng mà..."
"Xem như tôi cầu xin cậu."
Lục Tẫn Triêu:...
Vài giây sau, anh gian nan nói: "... Được."
Ân Tề nhẹ nhàng thở ra: "Thứ sáu tuần này thế nào?"
"Ngày hôm đó tôi đến ca trực, thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-that-su-khong-muon-cuon-theo-chieu-gio/3444698/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.