Lục Tẫn Triêu ngủ thêm mấy tiếng nữa. Rạng sáng bốn giờ, anh tỉnh lại.
Trong đầu rất lộn xộn, cộng thêm cơn đau váng vất và mê man.
Lục Tẫn Triêu cau mày thả lỏng, không biết có phải do anh ngủ quá lâu không mà thấy hơi buồn nôn.
Ký ức dần dần sống lại. Hôm qua anh trực ban suốt một ngày, đến đêm lại cấp cứu ba bệnh nhân bị thương nặng ở vùng ngực, còn trấn an lính gác rơi vào mất kiểm soát, bất luận là thân thể hay tinh thần đều tiêu hao cực lớn, té xỉu ngay trước cửa nhà.
Sau đó... Sau đó có một vài cảnh tượng mơ hồ, hình như trong khoảng thời gian đó anh có tỉnh lại một lần, nhưng cụ thể thì không nhớ rõ.
Chưa đến ba tiếng nữa anh lại cần phải đi làm. Lục Tẫn Triêu đã tỉnh táo, sẽ không tiếp tục ngủ nữa. Anh xoay người ngồi dậy, xoa thái dương đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị làm ít đồ ăn.
Anh vừa mới bước vào trong bếp thì chợt nghe thấy tiếng Lâm Khiếu Minh mở cửa, dò đầu ra nhìn, đối diện với ánh mắt của lính gác.
Lâm Khiếu Minh thấy ánh mắt sáng trong của Lục Tẫn Triêu thì chắc chắn anh đã khôi phục bình thường: "Anh khá hơn chút nào không?"
"Đầu vẫn còn hơi đau, nhưng không có gì đáng ngại." Ký ức rõ ràng cuối cùng của Lục Tẫn Triêu kết thúc ở cảnh Lâm Khiếu Minh tiến lên một bước đỡ lấy anh: "Cám ơn cậu."
Lâm Khiếu Minh khoát khoát tay, cậu đi đến ghế sofa ngồi xuống, trên khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-that-su-khong-muon-cuon-theo-chieu-gio/3444696/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.