Editor: spring | Beta-er: lnc
Bụng rỗng gần một ngày, Lục Tẫn Triêu không có khẩu vị gì, anh chỉ miễn cưỡng ăn một chút để mình không chết đói.
Sắc trời ngoài cửa sổ âm u, không giống như là buổi chiều. Lục Tẫn Triêu dọn dẹp xong phòng khách, đi vào xem thiếu niên nằm trong phòng ngủ chính.
Cậu vẫn còn đang hôn mê, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Tắm rửa đơn giản xong, cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng được nằm trên giường.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là một người rất dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng, tâm trạng sa sút hoặc vui mừng sẽ trực tiếp phản ánh ra mặt sinh lý, dẫn đến mất ngủ hoặc kén ăn liên tục mấy ngày.
Thông thường, chỉ có dẫn đường cảm nhận được tâm trạng của những người khác mới có sự mẫn cảm cao như vậy.
Nhưng Lục Tẫn Triêu không phải dẫn đường.
Anh kéo rèm cửa sổ lên, nhắm hai mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Tiếng ồn trắng là hàng rào bảo vệ tốt nhất đối với lính gác thiếu niên sát vách, tương tự, nó cũng khiến cảm xúc của Lục Tẫn Triêu dần dần bình tĩnh lại.
Anh sớm đã tiếp nhận được sự thật bố không còn nữa. Từ lúc còn nhỏ, Lục Tẫn Triêu đã định liệu trước bố mẹ lớn tuổi không thể làm bạn với anh trong thời gian quá dài.
Cho nên anh từ bỏ cơ hội nghiên cứu chuyên sâu tại hành tinh Thủ Đô, không màng đến lời phản đối của tất cả mọi người, trở lại hành tinh Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-that-su-khong-muon-cuon-theo-chieu-gio/3402276/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.