Bà Joseph nghĩ mãi mà không tài nào hiểu nổi tại sao Lục Tắc Hiên, tên Lính gác lạnh lùng, không hề có hứng thú với Dẫn đường, lại bất thình lình có ý với Dụ Nhiên? Nếu bà nhớ không lầm, hai người này mới biết nhau được đúng một ngày. Kiểu người cực kỳ lý trí như Lục Tắc Hiên chung quy đâu thể “vừa gặp đã yêu” một Dẫn đường trẻ tuổi như vậy?
Bà Joseph hoàn hồn sau một chốc kinh ngạc, cau mày: “Dụ Nhiên mới vừa tròn 18 tuổi thôi, còn nhỏ quá. Tôi không muốn cho cậu ấy ghép đôi với cậu sớm như vậy.”
Lục Tắc Hiên đáp: “Không sao, 18 là đủ tuổi trưởng thành rồi. Tôi và em ấy có thể làm quen với nhau dần.”
Dù trong bụng tức lắm nhưng nụ cười mỉm thân thiện vẫn treo trên gương mặt bà Joseph: “Cậu nên cân nhắc thêm thì hơn. Cậu ấy chỉ là một Dẫn đường cấp C, không giúp chải vuốt tinh thần cậu được nhiều đâu.”
Từ khi đưa Dụ Nhiên về Hiệp hội, bà Joseph đã có tâm lý “bảo vệ trẻ nhỏ” cực mạnh. Đứa trẻ này vốn đã vất vả, giờ lại mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, lẻ loi một mình tới Hiệp hội Dẫn đường cùng bà, bà nhất định phải bảo vệ Dụ Nhiên thật tốt.
Đương nhiên, Lục Tắc Hiên là một Lính gác vô cùng ưu tú. Dù là gia thế, vóc dáng, ngoại hình hay năng lực cá nhân đều quá thừa đối với Dẫn đường cấp C như Dụ Nhiên. Nhưng bà không muốn để Dụ Nhiên mới trẻ như vậy đã bị Lính gác đánh dấu.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2733490/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.