Lục Tắc Hiên luống cuống cầm miếng cánh gà Tạ Nhiên đưa cho, đứng sững bên cạnh bàn. Phía xa, nhân viên phục vụ lại bê thêm món mới nấu xong lên, Tạ Nhiên kéo cậu, khẽ nói: “Cậu còn đứng đơ ra đó nữa? Mau trốn đi chứ!”
Lục Tắc Hiên hoàn hồn, trốn xuống gầm bàn với vẻ mặt cứng ngắc.
Bàn ở khu buffet không quá rộng, tuy khăn trải bàn che được cho hai cậu nhóc đang trốn nhưng không gian dưới gần bàn rất hữu hạn. Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên chen chúc cùng nhau, không tránh khỏi đụng vào người đối phương.
Giác quan của Lính gác vốn nhạy bén hơn người bình thường, cảm nhận được cơ thể ấm áp của đối phương đã tựa vào tay mình, sắc mặt Lục Tắc Hiên càng khó coi hơn. Cậu cố ngồi thật thẳng lưng, im lìm như bức tượng.
Trái lại, thái độ của Tạ Nhiên rất bình thường, tiếp tục cúi đầu gặm cánh gà.
Lục Tắc Hiên quy củ từ bé, là một đứa con ngoan, biết nghe lời trong mắt cha mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu làm một chuyện “trái quy tắc” thế này. Trốn dưới gầm bàn ăn vụng? Dù có là ác mộng thì cậu cũng chưa mơ thấy bao giờ.
Lục Tắc Hiên nhìn cậu nhóc bên cạnh với vẻ rối bời. Dưới gầm bàn khá tối nhưng cả hai đang ở quá gần nhau, thậm chí cậu có thể nhìn rõ mồn một hàng lông mi vừa dài vừa dày và đôi mắt rất đẹp của đối phương.
Trông cậu ấy đáng yêu ghê…
Tần Tiểu Lạc? Là con của Tướng quân Tần nào nhỉ, bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2732807/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.