Những năm trước, Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên luôn mừng sinh nhật bên người thân. Sinh nhật năm 16 tuổi, hai cậu tham gia giải đấu sinh tồn, thiết bị truyền tin đã bị thu lại, không thể nhận được những lời chúc từ cha mẹ, cũng không có bánh kem, bữa tối chỉ ăn cá do Lục Tắc Hiên tự tay nướng.
Nhưng hai cậu đều không thấy tiếc nuối gì trước một sinh nhật đơn giản như thế bởi vì đây chính là lần đầu tiên hai cậu được ở cạnh đối phương trong ngày này. Trải qua sinh nhật với người bạn chào đời cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng cực kỳ có ý nghĩa.
Hai cậu tựa vào cây đại thụ trong rừng nghỉ ngơi. Đêm rất lạnh, sau khi ngủ say, cơ thể Tạ Nhiên tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, tựa lên vai Lục Tắc Hiên trong vô thức. Lục Tắc Hiên cũng vươn tay ra theo bản năng trong lúc ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Nhiên.
Hai thiếu niên kề cận bên nhau, cùng ngủ say dưới tán lá.
Đêm lạnh nơi rừng rậm trở nên ấm áp lạ kỳ vì có nhau.
Tạ Nhiên mơ một giấc mơ rất đẹp. Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ngủ trong lòng Lục Tắc Hiên, điềm nhiên coi đối phương như gối ôm. Lục Tắc Hiên cũng thức giấc, cúi đầu nhìn cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, chẳng hiểu sao tai Tạ Nhiên bỗng nóng lên, vội vã rời khỏi vòng ôm của Lục Tắc Hiên.
Cậu đưa tay cào lại mái tóc rối bù xù, hắng giọng một tiếng: “Giờ kiếm ít đồ ăn đã, 8 giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2732795/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.