Sau khi về đến ký túc xá, Moore càng nghĩ càng buồn phiền. Lần đầu tiên anh thích một người nhưng lại biết chắc rằng mình và đối phương rất khó có kết quả. Vừa nghĩ đến chuyện tương lai Lục Thành An sẽ kết hôn với người khác, lồ ng ngực anh như bị tảng đá nặng trịch đè ép đến mức gần như không thở nổi.
Không thể nghĩ tiếp nữa!
Moore rối ren buồn bực mở tủ lạnh, bất chợt phát hiện trong tủ có một chai rượu. Đó là chai rượu bạn học tặng anh từ hồi tốt nghiệp, bình thường anh chẳng bao giờ uống nên cứ để mãi trong đó.
Có lẽ uống rượu sẽ giúp tâm trạng anh khá lên phần nào?
Moore lấy chai rượu ra, mở nút, tìm một cái ly rồi ngồi uống trên sô pha.
Vị rượu cay nồng xộc thẳng vào họng, đầu lưỡi anh tê rần, dạ dày lại càng khó chịu như có lửa đốt. Moore nhăn mặt uống thêm nửa ly nữa, cảnh tượng trước mắt dần nhòe đi. Anh thầm nghĩ tửu lượng của mình kém thật, mới uống có hai ly đã váng đầu rồi.
Nhưng người ta nói mượn rượu giải sầu quả không sai, uống vào rồi, đầu óc quay cuồng, lòng cũng không khó chịu như trước nữa.
Moore mơ mơ màng màng tiếp tục rót rượu uống, chẳng mấy chốc đã gục luôn trên ghế sô pha.
2 giờ chiều, Lục Thành An mua đồ ăn nhẹ về, đưa tới phòng Moore vì lo buổi trưa anh ăn chưa đủ no.
Lục Thành An ấn chuông cửa, đợi mãi chẳng thấy ai đáp nên đành vươn tay tới gõ. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2732768/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.