Sau hôm ăn cơm cùng nhau đó, dường như thái độ Lục Thành An dành cho Moore đã có sự thay đổi.
Ví dụ như trên phi thuyền Liệp Ưng, mỗi khi rảnh rỗi, Lục Thành An sẽ tới phòng y tế gặp Moore với danh nghĩa “quan tâm tình hình sức khỏe tinh thần của các Lính gác”. Mỗi lần đến giờ cơm, hắn sẽ chủ động ngồi cùng bàn với Moore. Lúc trở về hành tinh Thủ đô nghỉ ngơi, hắn lại tìm cớ đi mua thức ăn về nấu chung với Moore.
Hai người chẳng khác gì như hình với bóng.
Các Lính gác đều lén lút bàn tán: “Có phải Đội trưởng Lục và Moore có gì đó với nhau không?”
“Ngày nào Đội trưởng Lục cũng ở cạnh Moore, liệu có khi nào người Moore thích chính là anh ấy không?”
“Bình thường anh ấy cũng quan tâm đồng đội, nhưng mà quan tâm Moore nhiều hơn hẳn luôn.”
Lính gác đêm nọ tới nhờ vả Lục Thành An giúp chuyện theo đuổi Moore sực hiểu ra: “Bảo sao ổng lại kêu tôi đừng quấy rầy Moore, đừng cướp người yêu của đồng đội. Rõ ràng ổng đang cảnh cáo chúng ta đó!”
Các Lính gác đều nhận ra sự bất thường ở Lục Thành An.
Nhưng Moore lại không hề nghĩ nhiều. Vì Lục Thành An là một đội trưởng rất tốt, thường xuyên quan tâm tất cả đồng đội. Hắn để tâm tới từng thành viên trong đội như một người anh cả, Moore cũng không cảm thấy bản thân có gì đặc biệt hơn trong lòng Lục Thành An.
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt, Đội đặc chiến Liệp Ưng được phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2732753/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.