Lục Tắc Hiên không tin Leonard sẽ “trượt chân ngã lầu”. Kẻ tham sống sợ chết như gã chắc chắn rất tiếc mạng. Khi bầy thú vũ trụ khổng lồ tấn công căn cứ loài người, gã đã lén lút trốn đi, đồng thời điều động toàn bộ Lính gác trong căn cứ tới bảo vệ mình; gã bỏ một khoản tiền lớn để đưa khoang điều trị tiên tiến nhất về chính vì lo lắng bản thân sẽ xảy ra chuyện bất trắc.
Một kẻ như vậy sao có thể “trượt chân ngã lầu” chứ?
Huống hồ, Leonard không phải một kẻ ẩu đoảng, tính cách gã không phải kiểu sẽ bước hụt để ngã lầu, gã rất sợ chết, cũng rất thận trọng. Huống hồ, đó là nơi làm việc thường ngày của gã, là nơi cực kỳ quen thuộc, chuyện “bất cẩn ngã lầu chết” này thật sự quá bất thường.
Lục Tắc Hiên đăm chiêu nhìn sang Dụ Nhiên, hỏi: “Cậu sống ở đây từ nhỏ, vậy cậu đánh giá sao về Leonard?”
Vẻ mặt Dụ Nhiên ngơ ngác như thể vẫn đang hốt hoảng khi nghe tin “Thống đốc ngã lầu”. Mãi đến khi giọng Lục Tắc Hiên vang lên bên tai, cậu mới hoàn hồn, ngập ngừng đáp: “Em không biết rõ về Thống đốc Leonard lắm, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc… Ngoài mặt ông ấy luôn hiền hòa, trước kia còn thường xuyên tới trường học động viên học sinh.”
Đúng lúc này, Moore trở lại sau khi thay xong quần áo, không khỏi thắc mắc về nội dung cuộc trò chuyện của hai người: “Leonard làm sao?”
Lục Tắc Hiên đáp gọn gàng, dứt khoát: “Chết rồi.”
Moore: “…”
Sáng nay, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-duong-so-mot-vu-tru/2732398/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.