🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
EDITOR: RAIZEL
BETA: HUỲNH
Xuống tay mạnh mẽ dứt khoát, Huyết Thần ngồi ở vị trí điều khiển nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh giống như đây chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, tựa như ăn miếng cơm uống ngụm nước vậy.
"Báo cáo tỷ lệ hư hại, chuyển giao quyền hạn." "Tỷ lệ hư hại của cơ giáp là 15%, quyền khống chế đang được chuyển giao." Ngón tay Huyết Thần tung bay trên bàn điều khiển, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã phá vỡ hệ thống phòng ngự của cơ giáp mà cướp lấy quyền khống chế.
"Đây là thao tác gì vậy, ngầu quá đi." Những binh lính chiến đấu khác bên ngoài ngoái đầu nhìn, bọn họ không hiểu Huyết Thần sử dụng thao tác gì mà chỉ thấy chiếc K92 kia dùng một tốc độ không tưởng mà xoay chuyển tình hình, thoát khỏi họng súng công kích, sau đó thì một tia laser bắn ra cắt ngang chiến trường, xé rách bầu trời sao, động tác nhẹ nhàng như không.
"Từ khi nào mà binh sĩ hậu cần lại có cái trình độ này vậy!" Tổ chiến đấu cảm thấy tam quan của mình bị tổn hại nghiêm trọng, bọn họ cố nhớ lại xem trước đây bản thân có từng đắc tội với mấy nhân viên bàn giấy đó không.
Nhớ lại một lượt, hẳn là không nhỉ? Có điều bây giờ mới nghĩ đến chuyện này thì đã muộn, chuyện quá khứ không thể thay đổi được, bọn họ chỉ có thể cố gắng thay đổi tương lai, tỷ như tiếp theo không thể để bản thân có vẻ quá thảm bại.
"Động thủ." Ba chiếc cơ giáp chia nhau hành động tiến hành đánh giáp lá cà với đối thủ, thoáng chốc ánh lửa nổi lên khắp nơi, đao kiếm cọ sát vang lên những âm thanh ken két: "Phi! Đám nhãi con kia" ngón tay trên bàn phím tung bay, cơ giáp giống như lưỡi đao sắc bén bay lượn trên chiến trường rồi đâm một nhát trí mạng vào kẻ địch.
Một người quát lớn: "Nếu không muốn mất mặt thì dồn sức mà chiến đấu đi, đừng có làm mất mặt tổ chiến đấu." Tuy là nói vậy nhưng tầm mắt hắn lại liếc nhìn chiếc K92 kia, trong mắt lập lòe ý trí chiến đấu, hắn có thể cảm nhận được người đang điều khiển chiếc cơ giáp này tự tin cỡ nào, trong lửa đạn dày đặc mà chiếc K92 kia chỉ cần dính một đòn là toàn bộ chiếc cơ giáp sẽ nổ tan tành, đây chính là đặc trưng của dòng cơ giáp K92 này.
"Kiệt tác." Tổ trưởng tổ chiến đấu thầm tán thưởng trong lòng, thao tác như vậy có thể coi là một loại nghệ thuật, người có thể thực hiện thao tác như vậy mà lại ở trong tổ hậu cần đúng là lãng phí mà, có điều hắn lại không biết được rằng người đang điều khiển chiếc cơ giáp kia hiện tại không phải binh sĩ tổ hậu cần mà là một dẫn đường, thực sự chỉ là một dẫn đường.
Huyết Thần điều khiển K92 xuyên qua chiến trường, giống như một vị tử thần đi thu lượm sinh mệnh, các tia laser nhấp nháy liên tục, trong mắt cũng ánh lên từng tia lấp lánh: "Báo cáo tình trạng hư hại của cơ giáp."
"Tỷ lệ hư hại là 20%, hệ thống đẩy nhiệt liên tục hư hại, cảnh báo cảnh báo." Âm thanh cảnh báo của hệ thống vang vọng trong khoang điều khiển khiến cho binh sĩ kia run rẩy, hắn không thể nào hiểu nổi tình huống trước mắt, cái gì, dẫn đường điều khiển cơ giáp?
Huyết Thần cắn răng, rốt cuộc cái thứ này là do ai thiết kế vậy, bản thân đã thu liễm lắm rồi mà cái thứ chết dẫm này vẫn tổn hại nghiêm trọng như vậy, cứ tiếp tục như vậy thì chưa đợi quân địch đánh trúng thì nó đã tự hỏng trước mất rồi.
"Đóng hệ thống điều chỉnh ánh sáng, hệ thống điều chỉnh dưỡng khí, hệ thống điều khiển trọng lực, giảm tiêu hao động lực." Sau một tràng lệnh được đưa ra, khoang điều khiển bị bóng tối bao phủ, chỉ có vài ánh lửa chiến đấu bên ngoài chiếu rọi nơi này, khiến cho con người ta càng thêm sợ hãi, sợ chỉ giây tiếp theo thôi bản thân sẽ trở thành một mảnh vụn trôi dạt trong vũ trụ.
Xung quanh lúc sáng lúc tối, bàn điều khiển trước mắt cũng trở nên mơ hồ, hô hấp dần trở nên khó khăn, thân hình trôi nổi khó cố định, nỗi sợ như thuốc độc xâm nhập vào từng lỗ chân lông, theo mạch máu chảy khắp lục phủ ngũ tạng.
Không phân rõ được thật giả, không biết nó thực sự tồn tại hay chỉ là do nỗi sợ quấy phá, ngay lúc này đây, trái tim giống như bị một đôi tay vô hình bóp mạnh lại.
Đồng tử của người binh sĩ đã có chút tan rã, những tia laser lập lòe mang lại chút ánh sáng chớp nhoáng, ở ngay kia hắn đã thấy được một đôi mắt tràn ngập giết chóc, đó là con ngươi của loài dã thú, lập lòe quang mang báo thù.
Kẻ nào đã cướp đi tự do của nó, xâm phạm ngạo cốt của nó, nó muốn những kẻ đó phải trả giá bằng máu, khiến những kẻ đó phải chìm vào biển ác mộng vô tận.
Hoàn cảnh xung quanh thực sự không ổn chút nào, hệ thống điều tiết không khí bị tắt khiến cho cho hàm lượng oxy giảm xuống mức cực thấp, tuy rằng cơ thể có thể miễn cưỡng chịu đựng được nhưng đây tuyệt đối không phải cảm giác vui vẻ gì.
Hắn không hiểu cái vị dẫn đường kia làm sao mà có thể điều khiển cơ giáp trong hoàn cảnh như vậy, nhưng hắn có thể hiểu được người này tuyệt đối không phải là một vật nuôi được thuần dưỡng trong tháp dẫn đường, đó là một kẻ săn mồi thực thụ, thân hình tựa gió cùng răng nanh sắc bén, nó thèm khát máu tươi và tôn thờ tử vong.
Bóng dáng đĩnh đạc, bàn tay lướt nhẹ trên bàn điều khiển chỉ lưu lại tàn ảnh, cái này không phải do thể chất của Alpha mà do lão già điên kia tra tấn mà thành, lão già điên kia cũng đồng thời là thầy của cậu, một kẻ điên thực sự.
Lão chế tạo ra Huyết thần chi sa, một chiếc cơ giáp có thể nói là bất bại, lão nói những kẻ kia không hiểu được tài năng của lão, nói những người của bộ phận nghiên cứu đều là một đám sâu mọt.
Dưới góc độ nào đó thì những lời đó cũng không sai, Huyết thần chi sa quả thực là chiếc cơ giáp mạnh nhất trong thế giới ABO, nó có vỏ ngoài kiên cố nhất, có hệ thống bảo mật tốt nhất, tốc độ khủng bố nhất, khả năng tấn công cùng phòng thủ cũng tương tự, nhưng nó cũng đồng thời là một sản phẩm thất bại khong thể nghi ngờ.
Bởi vì căn bản không có ai có thể điều khiển được nó, ngay từ khi thiết kế nó đã không được suy xét về tính khả thi của việc điều khiển, không suy xét đến giới hạn của người điều khiển.
Nếu một thứ vũ khí mà cơ bản không ai có thể sử dụng thì thứ đó không có giá trị, những nhân viên của viện nghiên cứu cũng đánh giá như vậy, cho dù chi phí để chế tạo Huyết thần chi sa không cao, không gian để phát triển cũng là vô hạn thì vẫn không thể thay đổi được việc nó chỉ là một đống sắt vụn.
Từng có vô số người từng muốn cải tiến bản vẽ của nó những đáng tiếc rằng chỉ cần thay đổi một chút thôi sẽ phá vỡ sự cân bằng của nó, các thuộc tính vốn có cũng thay đổi rất lớn, cuối cùng tất cả chỉ thành công dã tràng.
Lão già điên kia cũng vô số lần bị chất vấn tại sao lại không suy xét đến tính khả thi của việc ứng dụng, lão cũng hiển nhiên đáp rằng: cơ giáp có cực hạn nhưng tiềm năng của con người là vô hạn, lấy một thứ có cực hạn để tính toán sự vô hạn của con người không phải quá vớ vẩn hay sao?
Đúng vậy, có lẽ nhiều người sẽ thấy nó rất có lý nhưng nếu ngẫm lại thực tế thì lại thấy nó rất vô lý, vũ khí được sử dụng thì mới có giá trị, nếu không thể sử dụng thì nó tồn tại có ý nghĩa gì.
Lão già điên kia chỉ dùng mười năm để chế tạo ra Huyết thần chi sa nhưng lại phải dùng hết quãng đời ba trăm năm còn lại mới có thể bồi dưỡng ra một người có thể điều khiển nó.
Hắn dùng tên của Huyết thần chi sa để đặt tên cho người kia, người đó chính là Huyết Thần, là người được nuôi dưỡng để điều khiển một chiếc cơ giáp không thể điều khiển được.
Huyết Thần có thói quen điều khiển trong hoàn cảnh ác liệt, hiện tại hoàn cảnh xung quanh tối tăm mờ mịt khiến cậu có ảo giác bản thân đang ngồi trong Huyết thần chi sa, nhưng Huyết Thần cũng rõ ràng đây chỉ là ảo giác, ít nhất Huyết thần chi sa sẽ không chỉ vì vài thao tác đơn giản như vậy mà vượt qua giới hạn, cảnh báo tổn hại quá độ.
Huyết thần chi sa không có hệ thống điều chỉnh ánh sáng, cũng không có mấy hệ thống điều chỉnh chỉ để khiến người điều khiển thoải mái hơn, đến nỗi mà hệ thống cân bằng oxy hay các hệ thống khác cũng chỉ dùng để duy trì điều kiện sống tối thiểu của con người, mà đó còn là các hạng mục mà viện nghiên cứu phải ép buộc thì mới được thêm vào.
Đương nhiên hệ thống điều tiết oxy cũng chỉ là làm cho có lệ, nó với hệ thống bơm oxy cho cá cũng không khác nhau cho lắm, còn việc hai chân chạm đất thì chỉ có thể nói xin lỗi, các ngươi hoặc tự mình thích ứng hoặc là chết, không có lựa chọn nào khác cả.
Huyết Thần cũng là bị huấn luyện trong hoàn cảnh như vậy, không phải vì thiên phú hơn người mà là ham muốn được sống mãnh liệt, nói đơn giản thì là không muốn chết.
Hoàn cảnh điều khiển hiện tại của K92 không có bất kỳ ảnh hưởng nào với Huyết Thần, hoàn cảnh như vậy đã là vô cùng tốt rồi, nếu không phải hệ thống nơi này không cho phép hàm lượng oxy xuống mức quá thấp thì còn muốn tiết kiệm nhiên liệu hơn nữa.
Toàn bộ những chức năng không cần thiết đều đã bị Huyết Thần đóng lại, người binh sĩ kia đã hoàn toàn chìm trong sợ hãi, chẳng qua điều khiến hắn sợ hãi không phải kẻ địch bên ngoài kia mà dẫn đường trước mặt này.
Thiếu oxy, trong lực không ổn định, xung quanh hoàn toàn là bóng tối, hệ thống giảm xóc cũng chỉ giảm còn một phần ba, hệ thống kiểm soát nhiệt độ cũng vậy, tất cả những thứ này mang đến gánh nặng dường như đã vượt khỏi khả năng chịu đựng của thân thể người binh sĩ này.
Cái chết cận kề, toàn thân cương cứng, hiện tại hắn chỉ muốn có một công kích thật mạnh đánh vào mình, cho dù là chết đi cũng còn tốt hơn cái loại cảm giác tra tấn như địa ngục này.
Trước mắt đã tràn ngập hốt hoảng, thế giới của hắn tràn ngập những hình ảnh hỗn loạn, ngũ cẩm mà những lính gác từng vô cùng tự hào hiện tại lại chỉ truyền đạt lại cho hắn những nỗi sợ vô tận.
Màn hình bao quát 360 độ phản chiếu lại những hình ảnh chân thật nhất của chiến trường, những quân địch ở xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến nơi này. Phải nhanh chóng rời khỏi đây, mục tiêu của những kẻ đó là mình, không cần phải khiến ba chiếc cơ giáp phía sau vì mình mà bỏ mạng.
Tuy Huyết Thần không kính trọng vận mệnh nhưng cậu lại rất quý trọng sinh mệnh, có lẽ vì điều này nên cuối cùng cậu đã phản bội quân đội, cấp cao của quân đội muốn biến cậu thành một cỗ thi thể nhưng cậu lại không muốn như vậy, chẳng quan tâm rằng họ hứa hẹn cho cậu vinh quang vô hạn sau khi chết, cũng chẳng màng việc cái chết của cậu lại mang bao nhiêu lợi ích cho quốc gia.
Huyết Thần điều khiển cơ giáp thay đổi phương hướng, việc cậu dẫn dắt những con sói đói đang rình rập vồ mồi này đi đã mang lại cho những người này một chút hy vọng, đây cũng không phải vì tấm lòng lương thiện hay gì mà bởi vì cậu cảm thấy những tên ăn hại này có tấn công thêm vài lần nữa cũng chẳng làm gì được mình.
"Căn cứ quân sự gần nhất ở đâu?" Ngón tay Huyết Thần lượn lờ trên bàn điều khiển nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh, tốc độ quả thực đáng sợ, căn bản không ai có thể nhìn thấu được, người binh sĩ kia không biết cậu đang định làm gì, đầu óc của hắn bây giờ đã mất đi khả năng phân tích và phán đoán.
Suy tư một hồi trong đầu vẫn hoàn toàn trống không, sau khi hốt hoảng qua đi thì trên giấy xuất hiện vài nét chữ ngoằn nghèo, kết hợp vào thì thành một chuỗi kỹ tự: "Vị trí C174".
"Đã biết." Trong mắt Huyết Thần ánh lên sự khát máu của loài dã thú, binh sĩ kia không rõ bản thân vừa trả lời cái gì, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết mọi chuyện đã vượt khỏi khống chế của hắn, cái tên dẫn đường trước mắt này chính là một kẻ điên mà.
Tốc độ của cơ giáp lại lần nữa đạt đến một tầm cao mới, dường như hắn có thể nghe được tiếng động cơ như đang muốn tan chảy, một khi vượt qua giới hạn chịu đựng sẽ lập tức bốc cháy, có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn cùng dẫn đường này sẽ thành rác vụn trôi nổi trong vũ trụ.
Mỗi linh kiện của cơ giáp đều như đang rên rỉ, giống như đang cùng nhau lên án người điều khiển kia đang bạo hành chúng, chỉ đáng tiếc Huyết Thần sẽ không đồng tình hay thương cảm cho chúng, cũng sẽ không dừng các thao tác của mình dù chỉ một chút, những cảnh báo đỏ lập lòe trong khoang điều khiển lúc này lại giống như ánh đèn của một buổi hòa nhạc, tất cả đều vô cùng hòa hợp.
Huyết Thần lượn vòng qua mặt những tên sói đó kia một vòng, những tên kia bám theo không tha như một cái đuôi nhỏ phía sau cậu, nhìn chiếc K92 đang tiến thẳng đến căn cứ quân sự thì những tên cướp vũ trụ vốn quen thuộc với quân đội đã đoán được ý đồ của cậu, nhưng cũng cũng chỉ cười khinh.
"Thật là ngây thơ, muốn tìm tiếp viện sao? Đó là chuyện không thể nào, muốn điều động quân đội thì ít nhất cũng phải là sĩ quân cấp tá trở lên, chỉ riêng việc xác định thân phận cũng đã đã tốn rất nhiều thời gian rồi." Mà khoảng thời gian đó cũng đã đủ cho bọn chúng từ từ chơi đùa, một tên đàn ông nhếch khóe miệng, không thoát được đâu nhóc à.
←Chương trước: Chương 5: TÌM ĐẠI SỨ TỚI ĐẾ QUỐC←
→Chương sau: Chương 07: BINH SĨ NHÀ AI THẾ NÀY→
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.