Chương trước
Chương sau
EDITOR: ROSALINE

BETA: CỪU

Tam hoàng tử đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn gia chủ Đỗ gia, làm thái tử vì đế quốc ngầm đồng ý, người kiểm soát Nhậm gia tương lai, nếu y không vui động động ngón tay liền có thể để cho Đỗ gia tan tành vụn nát đi về phía con đường cuối cùng, tuy rằng toàn bộ đế quốc là do thế gia khống chế, nhưng cuối cùng vẫn là họ - hoàng tộc, những người khác có thể không để vào mắt, duy chỉ có hoàng đế cùng với thái tử, thế gia nhìn thấy cũng nhất định phải quỳ lạy, không thể sinh ra một tia bất kính.

Gia chủ Đỗ gia hơi hơi nghiến răng, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu nghĩ muốn vì bản thân mình giải vây, lại thấy đối phương vẻ mặt tối tăm, dường như hoàn toàn không định để ý tới bản thân mình, lập tức tình hình quả thực ngoài dự liệu của gia chủ Đỗ gia, ông ta không có nghĩ đến Huyết Thần vậy mà chỉ uống hai ly rượu, vốn dĩ là khách khứa rất nhiều thì coi như chuyện gì xảy ra cũng không có dấu vết, nhưng mà...

Ông ta ầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, thật sâu mà dập đầu bái lạy nói "Bệ hạ, trong lòng thần cũng không có ý này, chỉ là thần chưa bao giờ làm ra việc này lại tự nhiên bị nói xấu, cho nên theo bản năng đi phản kích, cũng không chĩa mũi nhọn vào tam hoàng tử, về phần tình huống của Huyết Thần, cá nhân thần cho rằng nhất định có người thứ ba làm việc này."

Mồ hôi thuận theo trán chảy xuống, nếu những việc làm này không thể dẹp loạn lửa giận của tam hoàng tử, chờ đợi hắn đúng là truy kích của Nhậm gia, cùng với khốn cùng thất vọng của tuổi già, ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, càng không cho phép cơ nghiệp trăm năm của Đỗ gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hoàng đế lẳng lặng mà nghe trần thuật của Đỗ gia gia chủ, sau đó giơ tay lên nói "Hoàng nhi, con cảm thấy thế nào?" Tam hoàng tử nghe nói như thế ánh mắt hơi hơi dao động trái phải, y không biết đáp án phụ hoàng nghĩ muốn là cái nào, vì vậy chỉ đành phải mở miệng thăm dò "Phụ hoàng, trong lòng nhi thần cũng hy vọng việc này cũng không phải là do gia chủ Đỗ gia gây nên."

Hoàng đế gật đầu, quay đầu hỏi về phía rất nhiều khách khứa "Các anh có từng nhìn thấy, quý ngài này đi tới ăn qua thứ khác sao?" Chúng khách khứa lắc đầu rối rít nói "Chưa hề." Lần này đáp sạch sẽ lưu loát không có bất kỳ chần chờ nào, hoàng đế trong chốc lát cũng không biết nên tin ai, vì vậy quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử, nghĩ muốn biết việc này có phải là do hắn cố ý gây nên hay không.

Nhưng thấy y rất cung kính đứng ở nơi đó, giống như cũng không phải là do y gây nên, cùng với y không có đạo lý làm như thế, chỉ là nếu như nói chuyện này là Đỗ gia làm, vậy vẫn là phải vạch rõ nguyên nhân, mấy ngày trước đây Hạ gia chịu thiệt hại nghiêm trọng, rõ ràng là Đỗ gia và Nghiêm gia kết hợp cưỡng bức gây nên, thái độ rõ ràng như thế, làm sao mới chỉ có mấy ngày, hai nhà lại đối chọi gay gắt như vậy, không chút khách sáo nào ra tay với nhau.

Hoàng đế đang trong nghi hoặc, trong lòng Nghiêm Hoa Miểu cũng đang suy đoán, Tam hoàng tử và Nghiêm gia luôn luôn không có dính dáng gì, mà Huyết Thần cũng không giống như là có cừu hận cá nhân với tam hoàng tử, hắn từ trước đến nay cẩn thận, có thể để cho hắn trúng chiêu đơn giản như vậy nhất định là người bên cạnh, cho nên ngay cả khó có thể lý giải không thể tin được, thế nhưng Nghiêm Hoa Miểu cho rằng nhất định là do gia chủ Đỗ gia gây nên, dù sao chú ý của mình vẫn luôn ở bên đó, hắn nếu còn ăn cái gì bản thân mình không có khả năng nhìn không thấy.

Lúc này thanh âm Hoàng đế vang lên, kéo ý thức của Nghiêm Hoa Miểu lại, ông mở miệng hỏi thăm ý nghĩ của Nghiêm Hoa Miểu, tuy rằng trong lòng Nghiêm Hoa Miểu đã có suy đoán, thế nhưng lúc này không thể tùy ý nói ra, Hoàng đế từ trước đến nay không thích tranh đấu giữa các thế gia, nếu như lúc này chỉ ra Đỗ gia, như vậy rất có thể Hoàng đế sẽ nghĩ nhiều, cho rằng Nghiêm gia là nghĩ muốn mượn đao giết người.

Nghĩ đến đây Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói "Thần không biết, chỉ là gia tộc của thần và Đỗ gia luôn luôn qua lại thân thiết, thần cũng giống Tam điện hạ cho rằng ở giữa này có người khác, hy vọng việc này không quan hệ với gia chủ Đỗ gia." Lúc Nghiêm Hoa Miểu nói ra hai chữ cuối cùng giương mắt nhìn chăm chú đối phương, lửa giận trong mắt bao vây thân hình của ông ta, ở trong nháy mắt đối mắt với ánh mắt kia gia chủ Đỗ gia liền biết, nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ bầm thây bản thân mình thành mười ngàn khúc, lúc này trong lòng Nghiêm Hoa Miểu tất nhiên sáng tỏ việc này là người phương nào gây nên.

Hai người đều nói như vậy trong chốc lát để cho Hoàng đế có chút bối rối, ông mở miệng nói "Có khả năng là ở trước khi tiệc rượu bắt đầu đã trúng độc hay không, sau đó đến tiệc rượu mới phát tác." Lời này của Hoàng đế để cho gia chủ Đỗ gia thả lỏng một trận, chỉ cần chứng minh thức ăn trước tiệc rượu không có liên quan với bản thân mình thì có thể may mắn chạy trốn.

Lúc này Viện trưởng của viện ngự y viện cũng nói "Quả thật có loại dược tề có thời gian trước khi phát tác rất dài, chẳng qua với thời gian dài nhất đẩy ngược đại khái có thể đẩy tới khoảng 5 giờ chiều, xin hỏi thời gian này quý ngài này có ăn cái gì hay không? Có thể để cho chúng ta lấy vật kiểm tra một chút hay không?"

Nghiêm Hoa Miểu khẽ ngẩng đầu lên bên tai có chút đỏ, Hoàng đế có chút không quá rõ, chúng khách khứa cũng không hiểu nhiều, qua nửa ngày hắn mới mở miệng nói "Chúng ta buổi tối gọi giao bữa ăn sáu người xa hoa, còn dư lại hẳn là đã bị người máy quản gia xử lý."

Nói tới chỗ này Buco đột nhiên chen vào "Người máy quản gia là cái ở phòng bếp kia sao? Nếu như là cái đó tôi có thể nói mấy ngày hôm trước tôi không cẩn thận làm hư rồi?" Anh ta lúng túng sờ sờ đầu, thế nhưng lại làm gia chủ Đỗ gia như rớt vào hầm băng, quay đầu nhìn về phía bác sĩ chỉ thấy bóng lưng của bọn họ từ từ biến mất ở chỗ này, mà trong tay bọn họ cầm là chìa khóa nơi ở của Nghiêm Hoa Miểu.

Một lát sau, bác sĩ đuổi trở về hiện trường vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, thẳng đến nhận ra được tầm mắt của Hoàng đế, các bác sĩ mới móc ra hàng mẫu dùng, bảy lọ chất lỏng, thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung về phía này, các bác sĩ ngập ngừng hết lần này đến lần khác mới mở miệng nói "Đây là hàng mẫu chúng ta từ nơi ở mang về, vì bảo đảm kết quả không có lầm, chúng ta cố ý mang chúng nó nguyên trạng trở về, trên bàn hiện trường tổng cộng có bảy loại món ăn, tổng cộng hai bộ chén đũa có vết tích sử dụng, về phần vật còn sót lại..."

Bác sĩ dừng một chút, uyển chuyển biểu thị bản thân mình mang về chính là toàn bộ còn dư lại, bữa trưa xa hoa sáu người hai người ăn vào cuối cùng chỉ còn lại có một ít súp rau*, sức ăn này hình như có chút làm người ta kinh ngạc, suy nghĩ trong lòng bác sĩ cũng là trong lòng mọi người nghĩ, bọn họ mang ánh mắt kinh dị nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, ngay cả Hoàng đế cũng vẻ mặt kỳ quái nhìn đối phương.

*súp rau 菜汤

Bác sĩ không nhẫn nại được hiếu kỳ trong lòng, cẩn thận dò hỏi "Tôi có thể hỏi một chút, chủ yếu là người nào ăn không?" Nghe được câu hỏi này Nghiêm Hoa Miểu đầu tiên là sửng sốt một chút vội vàng mở miệng nói "Là tôi." Sau đó theo bản năng liếc mắt nhìn Huyết Thần, cái nhìn này hình như để lộ ra đáp án chân chính.

Vì vậy mọi người biểu thị hiểu rõ, cùng lúc cũng đoán được người này vì cái gì không ăn đồ ăn ở tiệc rượu, thì ra là bởi vì sớm ăn quá no, mọi người nhìn ra chân tướng, đưa mắt lần thứ hai tụ lại trên người gia chủ Đỗ gia, gia chủ Đỗ gia trong nháy mắt như lâm đại địch.

Lúc này bị tiêm xong thuốc trấn định Huyết Thần hừ nhẹ hai tiếng, giống như sắp tỉnh lại, thấy thế Nghiêm Hoa Miểu cũng không để ý tới rốt cuộc độc là người nào hạ vội vàng sát lại đi qua, nhưng mà lúc Huyết Thần mở mắt ra trong nháy mắt Nghiêm Hoa Miểu ý thức được không đúng, xê ra cực nhanh, chỉ là mặc dù như thế vẫn như cũ bị tấn công xước da cánh tay, một kích ban nãy kia là hướng về phía cổ của mình, Nghiêm Hoa Miểu kinh sợ thật to.

"Kìm hãm cậu ta, kìm hãm cậu ta không nên để cho cậu ta lộn xộn, mau." Tình cảnh trong nháy mắt loạn thành một đoàn, Huyết Thần đột kích trái phải, nhưng mấy vị tướng quân có mặt cũng không phải là ăn chay, hai bên dây dưa đấu hồi lâu, cuối cùng vẫn là Huyết Thần rơi vào thế yếu, mất lý trí cậu chỉ hiểu được dùng cậy mạnh để chiến đấu, mà như vậy hiển nhiên đánh không lại các tướng quân thân trải qua trăm trận đánh.

Trong đó một vị trong lúc hỗn loạn hô "Trước tiên không cần lo là người nào hạ độc, hiện tại quan trọng nhất là để cho dẫn đường của cậu khôi phục bình thường." Dứt lời Huyết Thần dùng sức hung hăng hất bọn họ ra, mấy người lần thứ hai lăn cùng một chỗ quyền cước cùng hướng.

Nghiêm Hoa Miểu đứng dậy đi tới chiến trường, hắn cũng ý thức được lúc này tiếp tục thảo luận ai là hung thủ không có chút có ích nào, mình đã biết rốt cuộc là người nào, chờ đợi Huyết Thần thanh tỉnh cũng sẽ nói tất cả cho bản thân mình, như vậy có rất nhiều thời gian có thể báo thù rửa hận, Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nhìn về phía sát ý không ổn định trong mắt đối phương.

Rất nhanh đoàn người đi tới bệnh viện, Huyết Thần bị mang vào phòng bệnh, Nghiêm Hoa Miểu ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi, hắn không rõ ràng lắm dẫn đường của mình đến tột cùng bị làm sao, em ấy vì cái gì sẽ biến thành bộ dáng kia, vì cái gì ngay cả bản thân mình đều bị xem như mục tiêu công kích.

Nghiêm Hoa Miểu ở chỗ đó vừa đứng liền thẳng đến bình minh, mặt trời từ từ dâng lên, hồi lâu sau bác sĩ đi ra mở miệng nói "Thưa ngài mời ngài trở về đi, tình huống hiện tại của bệnh nhân đã ổn định xuống, chậm nhất là ba ngày liền có thể khôi phục bình thường, thế nhưng bọn tôi nếu muốn hoàn toàn làm rõ là nguyên nhân gì gây nên, sợ rằng còn cần một chút thời gian."

Nghiêm Hoa Miểu nghe nói như thế gật đầu, mệnh lệnh Buco tìm một căn phòng ở gần bệnh viện này để mình tùy thời thăm viếng, bác sĩ thấy Nghiêm Hoa Miểu từ từ đi xa, chau mày chậm rãi từ trong hồ sơ móc ra hai tờ bản đồ so sánh, một tấm trong đó là bản đồ gen của dẫn đường bình thường, mà một tấm khác là bản đồ gen trong cơ thể Huyết Thần.

Cầm lấy hai tờ bản đồ này, bác sĩ vỗ vỗ kính mắt, tầm mắt ở hai tờ bản đồ di động lên xuống tiến hành so sánh, cuối cùng dừng ở một chỗ, hết lần này đến lần khác xác nhận mới dùng sức gật đầu, mở miệng hỏi trợ lý bên cạnh "Người nào không quá hữu nghị với người nọ?" Trợ lý cả kinh, không hiểu bác sĩ làm sao đột nhiên hỏi như thế, nhưng vẫn là mở miệng nói "Cái này tôi không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói Vu gia và Nghiêm gia quan hệ hình như rất căng thẳng, ngài vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

Bác sĩ cúi đầu không nói, chỉ là yên lặng cất kỹ hai tờ bản đồ so sánh này, một lát sau ngẩng đầu "Không có gì, chỉ là tôi nghĩ tôi và cậu có người bảo trợ cả đời mà thôi." Bác sĩ vừa nói vừa vỗ vỗ lồng ngực trợ lý, nhưng mặc dù như thế trợ lý vẫn như cũ không hiểu rõ lắm, chỉ đành phải vẻ mặt nghi hoặc nhìn đồng nghiệp, rồi nở nụ cười lúng túng với anh ta.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.