Vươn tay túm lấy thiếu niên để sang một góc, Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu sáp lại nhìn, người trước mặt là một thiếu niên tuổi trên dưới 16, trên mặt còn vươn vẻ non nớt, sắc mặt người này trầm xuống bày ra cái dáng vẻ tráng sĩ muốn cắt cổ tay, Huyết Thần đi đến trước mặt rồi ngồi xổm xuống nhìn trực diện cậu ta: "Được rồi, thu lại cái biểu tình kia đi, bọn tôi cũng không định làm gì cậu đâu."
.
.
.
"Em cho rằng cậu ta sẽ bán đứng chúng ta?" Nghiêm Hoa Miểu dò hỏi, sắc mặt Huyết Thần trầm hẳn đi rồi mới nói: "Tôi không cho rằng những kẻ đó sẽ để cho cậu ta chết mà không móc ra được thông tin gì." Cho dù có là người chết thì bọn chúng cũng sẽ có cách để hỏi ra, huống chi là một người sống, cho dù thông tin thu được không chuẩn xác thì chỉ cần là lời nói ra xuất phát từ ý thức chủ quan cũng sẽ khiến cho bọn chúng suy đoán được ít nhiều.
Tuy trong lòng Huyết Thần có nhiều lo lắng nhưng bước chân lại không chậm đi chút nào, vì thế rất nhanh trong bóng đêm yên tĩnh hai người đã thuần thục vượt qua lính canh, một đường thông suốt đi về phía trước.
.
.
.
Dứt lời Huyết Thần nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh không hề có chút âm thanh nào khiến cậu có chút hoảng loạn, Nghiêm Hoa Miểu đứng bên cạnh mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích, có người tới." Nghe Nghiêm Hoa Miểu nói khiến Huyết Thần ngừng thở, tầm mắt cũng vươn ra xa.
Phía sau lùm cây có một người ló ra, chỉ thấy người đó nhòm ngó xung quanh như đang muốn tìm kiếm ai đó, một lát sau người đó mới hoàn toàn bước ra, người thiếu niên kia đơn độc thăm thò xung quanh dưới ánh trăng, nhưng ngay lúc này có biến cố, Huyết Thần quay đầu thì thấy một tên chột mắt đưa họng súng nhắm thẳng vào người thiếu niên kia.
Huyết Thần thấy vậy thì lập tức hô lớn: "Nguy hiểm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]