Trong đầu Huyết Thần, thực nhanh đã khiến bọn họ 'nghĩ' hai vị này là huynh đệ, chỉ dùng một buổi tối, Huyết Thần mượn rượu, đống lửa, và chuyện xưa để hòa mình vào quân địch, dưới ánh trăng, mọi người say khướt lung lay sắp gục, Huyết Thần lại vô cùng thanh tỉnh.
Mọi người tan tiệc, huynh đệ canh giữ dẫn đường tuy không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ phải dùng sức chụp lấy vai Huyết Thần nói "Người anh em, những thứ tốt bên trong giao cho ngươi, nhớ rõ không nên động tay động chân, bằng không..." người đàn ông chống thân nôn mửa một trận mới lung lay ngồi dậy tiếp tục "Bằng không, ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt." Nói xong, gã liền ngã xuống đất ngáy như sấm.
Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu liếc nhau, cẩn thận né những gã say, chậm rãi đi vào nơi giam giữ người dẫn đường, ngẩng đầu chỉ thấy dưới ánh đèn có một người cầm bình rượu thần sắc thanh lãnh nhìn qua, Huyết Thần tiến đến chỗ người nọ hơi hơi khom lưng nói "Sao còn ở đây trực ban a, đã trễ thế này không đi nghỉ ngơi hả?"
Người nọ nghe tiếng lại không để ý tới, chỉ nhìn trăng rồi tự mình uống tiếp, Huyết Thần thấy thế hơi hơi híp mắt, cậu cảm thấy người này không dễ đối phó, nhưng cũng không sao, cho dù khó đối phó, chỉ một người còn không đủ để Huyết Thần để trong lòng.
Huyết Thần lại đi vào một chút, sự chú ý của người đàn ông rốt cuộc cũng đặt trên người cậu, gã quét từ trên xuống dưới Huyết Thần vài lần, dùng tay ấn xuống mắt phải chính mình mở miệng, "Ta biết ngươi không phải người nơi này, ta tin rằng bên ngoài không có tên hiệu nào như ngươi cả, nhưng không sao, ta không quan tâm mấy cái đó, thứ ta cần, những tên ngu ngốc đó không hiểu, ngươi có lẽ sẽ hiểu, bởi vì ngươi cũng giống ta, khát vọng máu tươi."
Nói xong gã nhếch miệng cười, ngón tay móc chìa khóa đưa lên, sau đó ném cho Huyết Thần, "Nếu ta không phải bị mù, có lẽ ta sẽ rất vui vẻ khi gặp được ngươi." Gã cười quái dị một trận, sau đó giống người say nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, thân ảnh chậm rãi biến mất trong tầm mắt Huyết Thần.
"Đó là ai? Muốn ngăn gã lại không?" Nghiêm Hoa Miểu hỏi, Huyết Thần không nói gì chỉ lắc đầu, "Không cần để ý tới, chỉ là một kẻ điên đi tìm máu tươi để tăng kích thích thôi." Huyết Thần cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, chậm rãi nắm chặt, thân ảnh người nọ lại quanh quẩn trong đầu không vứt đi được, cậu cảm giác sẽ phát sinh chuyện gì đó, có lẽ là do hơi thở không bình yên của đối phương.
Chẳng qua sự tình bị tạm thời ném ra sau đầu, nương ánh nến Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu tiến vào phòng, nghênh đón bọn họ chính là tiếng của người dẫn đường thét chói tai cùng khụt khịt, tầm mắt tìm tòi trong phòng một trận, thực mau bọn họ liền tìm được thân ảnh của Hiến Án.
Lo lắng đối phương nhận không ra mình, Huyết Thần phát ra âm thanh "Các ngươi nên thành thật một chút, nếu không cho các ngươi đẹp mặt." Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, thần sắc Hiến Án có chút kinh dị, anh ta không nghĩ tới Huyết Thần sẽ đến nhanh như vậy, tốc độ này không khỏi quá mức nhanh đi.
Huyết Thần mặc kệ Hiến Án chửi thầm, trực tiếp kéo cái tên đang ngây người này ra ngoài, Hiến Án giãy giụa đứng dậy nhỏ giọng hỏi "Này này, ngươi muốn làm gì?" Huyết Thần trả lời, "Đùa giỡn cưng." Hiến Án nghe xong cứng đờ, nghĩ thầm này là chuyện gì.
Thấy tên này bị kéo đi mà không có chút phản ứng nào, Huyết Thần hít hà một hơi, "Đùa giỡn cưng a, không giãy giụa sao?"
Lúc này Hiến Án mới lấy lại tinh thần, lo lắng hô, "Buông ta ra, ngươi biến thái, buông ta ra..." Huyết Thần nghe xong lời Hiến Án mà thân thể anh ta còn run run "Làm sao, có cần khoa trương như vậy hay không." Hiến Án nghe lời này thì xem thường nhìn Huyết Thần nói, "Từ đâu ra nhiều chuyện như vậy, ta xem cưng dám làm gì."
Thanh âm này khiến Huyết Thần đã vô lực trong lòng lại thêm vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không thừa nhận, chỉ có thể nhận mệnh kéo người ra ngoài, tốc độ nhanh chóng không ngừng một giây, không bao lâu sau liền thoát khỏi tầm mắt của những tên dẫn đường khác, ném Hiến Án qua một bên, Huyết Thần cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, nhìn nhìn Nghiêm Hoa Miểu bên kia đang nhàn nhã mà trong lòng ủy khuất một trận, ta đi bắt người anh lại đang rảnh rỗi ở đây.
Nhận thấy áp lực từ Huyết Thần, Nghiêm Hoa Miểu nói sang chuyện khác, "Được rồi, bên trong tình huống như thế nào?"
Hiến Án bị ném qua một góc nhận thấy sự ghét bỏ của Huyết Thần, anh ta sửa sang lại vạt áo một chút, đứng lên như đang soi mói đảo mắt nhìn chung quanh mới mở miệng nói, "Hôm trước những người này tìm cớ triệu tập nhóm dẫn đường đến đây, nhưng trên thực tế đến đây liền bị nhốt lại, hiện tại chỉ có thể nhìn ra bọn họ muốn mượn cơ hội này đoạt mấy người dẫn đường về, chẳng qua có một chỗ đáng chú ý là, nghe nói có một dẫn đường đã nhận ra có gì đó nên muốn tìm đường chạy ra ngoài, còn nói muốn tìm người tới cứu."
Nghiêm Hoa Miểu gật đầu một cái nhìn về phía Huyết Thần, Huyết Thần thấy tầm mắt tập trung trên người mình, cậu đi qua đi lại vài bước mới nói, "Cho dù tôi có chút quen thuộc với chỗ này, nhưng mà chỉ dựa vào tiếp xúc tôi cũng rất khó phán đoán bọn họ rốt cuộc thuộc về nơi nào, nơi này là đế quốc, tôi lại không ở chỗ này kiếm ăn."
Huyết Thần xấu hổ vặn vẹo ngón tay, tin tức này không có bao nhiêu tác dụng, dong binh đoàn nhiều như vậy nếu có thể đối đầu còn có thể hiểu biết thêm, nhưng bây giờ hoàn toàn không biết đối phương từ đâu ra mới thật sự làm người lo lắng.
"Từ từ." Huyết Thần đột nhiên mở miệng, Hiến Án bị cậu nói mà kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn về phía đối phương, chỉ là lực chú ý của Huyết Thần hiện tại hoàn toàn không ở nơi này, cậu để ý chính là chuyện khác, "Cậu nói có một tên dẫn đường chạy ra ngoài, là chuyện khi nào."
Hiến Án nghĩ nghĩ nói, "Là sáng sớm hôm nay, có gì không đúng sao?" Huyết Thần nghe thấy câu trả lời này xong liền có cảm giác cả người đều không tốt, cậu nhớ tới buổi sáng cùng Nghiêm Hoa Miểu ẩn vào thì đụng phải mấy người, những người đó cũng bao phủ dưới lớp áo đen, biểu tình thoạt nhìn vô cùng khẩn trương.
Nghiêm Hoa Miểu hiển nhiên cũng nghĩ tới một màn kia, hô hấp trở nên có chút hỗn loạn, "Bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đi?" Huyết Thần nghe được lời này thì hừ lạnh một tiếng, "Những người không biết sự đời tự chui đầu vào rọ đếm không hết a." Ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng bên ngoài, cậu nhíu chặt mày.
"Báo với Nghiêm Chước, cần phải ngăn lại chủ ý đáng sợ của bọn họ." Hiến Án cũng ý thức được khả năng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng lúc này đã vô lực xoay chuyển trời đất, "Chậm đã, đám người của Học viện lính gác đã tụ tập lại rồi." Thủ đoạn non nớt như vậy giống như lấy trứng chọi đá vậy.
"Không khác gì anh hùng ngu xuẩn, như vậy sẽ không toàn mạng." Hiến Án nói, nhưng đáng tiếc chính là, vô luận bọn họ ở bên ngoài nóng ruột như thế nào, thì bên trong bọn người của Học viện lính gác đã quyết định thừa dịp ánh trăng triển khai hành động, nghĩ cách cứu những học viên đáng thương trong học viện của bọn họ, cũng muốn mượn lần này ra oai, bọn họ nóng lòng muốn thử, chỉ xem trận chiến đấu này trở thành một trò vui đùa không tồi.
Nhưng họa vô đơn chí, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Huyết Thần nhìn Nghiêm Hoa Miểu một cái, lo lắng kéo Hiến Án về nhà giam đóng cửa lại, nhân tiện đem hết thảy dấu vết xóa đi.
Đầu lĩnh bước vào trong, đánh giá bài trí chung quanh một chút, tầm mắt lại lần nữa chuyển tới Huyết Thần, mở miệng nói, "Canh chừng những người này, không để họ thoát ra, hôm nay buổi tối có khả năng không yên ổn, bất quá cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, chỉ là vài tiểu tử không biết trời cao đất dày."
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói: Ta thề khóc lóc, quỳ cũng muốn viết xong, ai đều ngăn cản không được một viên đi tới tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]