🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hỗ động giữa Sâm Lý với cái người áo đen gọi là Bình không tránh được mắt Huyết Thần, thấy hai người ở chung cứng đờ như thế, Huyết Thần không khỏi cảm thấy buồn cười, cho dù không rõ người này có địa vị gì lắm, nhưng cậu vẫn không ngại xem náo nhiệt, cũng thầm than một tiếng thú vị.

Bình muốn né tránh, nhưng nhìn thấy tầm mắt Huyết Thần dính trên người mình, gã chỉ có thể khắc chế toàn thân không được tự nhiên tùy ý Sâm Lý lôi kéo làm quen với gã, Bình có chút không hiểu người trước mặt này suy nghĩ cái gì, bất quá vô luận anh ta muốn làm gì chỉ cần không quấy rầy mình hoàn thành nhiệm vụ là được, giả làm tình nhân tuy rằng khiến người khác không quá thoải mái, bất quá cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất có thể hạ thấp cảnh giác của con mồi, dễ động thủ, nghĩ đến đây Bình bắt đầu lá mặt lá trái với Sâm Lý.

Thấy Bình bắt đầu phối hợp với mình, trong mắt Sâm Lý hiện lên một đạo u quang, anh ta cảm thấy tựa như hồ ly thành công tiến thêm một bước, chỉ cần những người đó tin tưởng anh ta là lính gác thì hết thảy đều sẽ nước chảy thành sông.

Huyết Thần ngẩng đầu nhìn không trung một chút, lúc này mặt trời đang chậm rãi buông xuống thu ánh nắng về, Bình nói, "Thời gian không nhiều lắm, chúng ta bắt đầu động thủ đi, nếu trời tối hơn thì chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối khi dựng trại." Huyết Thần mở miệng nói, mọi người cũng gật đầu phụ họa, không bao lâu sau lửa trại liền đốt lên, ngọn lửa chiếu sáng dưới bầu trời đêm, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng ếch kêu.

Huyết Thần ngồi cạnh đống lửa, hai mắt nhìn ngọn lửa nhảy lên, cậu có thói quen buổi tối gác đêm một mình, Nghiêm Chước cúi đầu nhìn về phía Huyết Thần, chỉ thấy bóng cậu bị ngọn lửa kéo rất dài, do dự đi về phía trước rồi chậm rãi ngồi bên cạnh cậu, mở miệng nói "Anh, em có phải rất vô dụng không?"

Huyết Thần gật đầu, không có một chút làm bộ trả lời cho có, Nghiêm Chước thấy động tác của cậu, trong lúc nhất thời trong lòng càng thêm áp lực, ngồi bên cạnh cậu thu lu thành một đoàn, trong mắt mất đi ánh sáng, mình luôn vô dụng như vậy, ngoại trừ tìm phiền toái cho anh cả ra thì không còn tác dụng khác, toàn bộ Nghiêm gia chỉ có mình là thiên phú kém cỏi nhất, thậm chí có nhiều người hoài nghi mình có phải là con cháu Nghiêm gia hay không.

Bất an và bi thương từ Nghiêm Chước tràn ra hòa tan trong bóng tối, nhận thấy không khí này Huyết Thần giật giật chân, tiếp tục mở miệng nói "Tuy rằng cậu vô dụng, bất quá còn kém so với tôi năm đó, luận vô dụng cậu chắc được một phần mười so với tôi đi." Nghe được lời này, Nghiêm Chước nháy mắt lên tinh thần, hỏi ngược lại "Năm đó anh lần đầu tiên chiến đấu là cái dạng gì? Sẽ không gạt em đi?"

Bầu trời đêm một mảnh thâm lam, Huyết Thần ngửa đầu nhìn không trung đầy sao, mở miệng nói "Lúc ấy tôi rúc trong góc khóc hết một ngày." Năm đó ở trên thuyền tinh tặc đã từng có một đám thiếu niên muốn trốn thoát, nhưng còn chưa hành động đã bị đồng đội bán đứng, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì một chút lương thực, cũng trong tối đó, những người bị nhốt chung với nhau, từng dùng thân thể sưởi ấm cho nhau, giờ trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức cho dù trời có ấm như thế nào họ cũng không ấm lại được, vì bọn họ đã mất đi sinh mệnh.

Đó là lần đầu tiên Huyết Thần muốn cầm lấy vũ khí cứu một người, nhưng không có cái gì để dùng, lúc đó cậu quá yếu ớt, ngoại trừ bị một chân đá văng vào góc, bất lực nhìn người nọ như một sợi tơ, chỉ có thể tùy ý những tên đáng sợ kia như đao phủ tùy ý tàn sát, không bao lâu sau, một khoang hài tử, phàm là hơi lớn một chút toàn bộ đều ngã trên mặt đất, máu tươi chảy như sông nhỏ, mà những đứa tuổi nhỏ hơn, yếu hơn bị giữ lại, bởi vì bọn họ cần có người xử lý thi thể, quét tước mặt đất, đây cũng là lý do cậu chán ghét tinh tặc.

Không nghĩ tới thời gian chớp mắt qua nhanh như vậy, hiện tại cảnh còn người mất, Nghiêm Chước vẫn luôn nhìn Huyết Thần, thấy cậu thần sắc không tốt nên không tiếp tục truy vấn, cho đến một lúc lâu sau Huyết Thần mới lấy lại tinh thần, ý thức được nay đã khác xưa, quay đầu nhìn Nghiêm Chước, mỉm cười xin lỗi và nói "Không nói những cái đó nữa... Thời gian cậu ở học viện so với tôi lâu hơn, biết nhiều chuyện hơn tôi, tôi hỏi cậu lần này tham dự diễn luyện, mấy người bên ngoài học viện có từng kiểm tra đối chiếu thân phận chưa."

Nghiêm Chước suy nghĩ một chút rồi lắc đầu mở miệng nói "Đúng là có, nhưng đó chỉ là báo cáo, phần lớn thông tin đều do những học sinh đó cung cấp, rất ít người kiểm tra thông tin đó là giả hay thật." Nghe vậy, Huyết Thần có một loại dự cảm không tốt, cậu tựa hồ nghe thấy mùi cùng quá khứ giống nhau, đó là mùi máu tươi.

"Người tiến vào đều có cặp sao? Vậy Tina vào bằng cách nào?" Huyết Thần có chút khó hiểu hỏi Nghiêm Chước, Nghiêm Chước không chính diện trả lời mà dùng ánh mắt ý bảo Huyết Thần nhìn phía sau, nhìn theo tầm mắt Nghiêm Chước, Huyết Thần dừng ánh mắt trên hai người gần lửa trại tối tăm.

Từ tầm nhìn, chỉ thấy ánh mắt Hiến Án nhu hòa nhìn Tina, mà Tina giống như đột nhiên phát hiện, sắc mặt như ăn phải ruồi bọ quay đầu liền chạy, Hiến Án có chút đau lòng muốn đuổi theo, rồi lại không biết có nên bước tiếp hay không, nên chỉ đành đứng ngốc tại chỗ nhìn bóng dáng Tina dần biến mất, chỉ còn lại mình anh ta cô đơn chiếc bóng.

Ngẩng đầu thấy Huyết Thần đang nhìn mình, Hiến Án không biết lấy dũng khí từ đâu mà ưỡn ngực hung tợn trừng lại cậu, Huyết Thần quay đầu đột nhiên hiểu ra, đồng dạng cũng biết Tina vào bằng cách nào.

Trong bóng đêm luôn ẩn chứa nhiều điều mà người thường không biết được, bên kia Sâm Lý và Bình còn đang tú ân ái một cách kỳ quái, cảm giác khó xử khiến Huyết Thần nhìn mà cảm thấy khó chịu, không còn để ý tới chuyện bị ghen ghét, Huyết Thần ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Hoa Miểu, bảo hắn nhìn về phía bên kia, rồi nói, "Cẩn thận một chút, tên Sâm Lý này không đơn giản, anh ta đã từng rất nhiều lần đến hỏi thăm tôi về anh, hỏi cái nhìn của tôi về anh, giống như đang thăm dò quan hệ giữa chúng ta, tôi nghi tên Bình kia cũng do anh ta tìm tới làm lá chắn."

Ánh trăng lên quá nửa, Nghiêm Hoa Miểu trên ngọn cây cảnh giới, Huyết Thần dựa vào hắn vừa mới ngủ, ngẫu nhiên vặn vẹo vài cái giống như đang tìm kiếm tư thế thoải mái hơn, tiếng hít thở rất nhỏ vang lên bên tai Nghiêm Hoa Miểu, ánh trăng chiếu vào hai người khiến cho bóng bọn họ nhìn qua như nhập làm một.

Đột nhiên, tầm mắt Nghiêm Hoa Miểu nhìn về phía xa, Huyết Thần cũng bị bừng tỉnh, giật giật thân thể nhìn về phía đó, "Có thứ gì đó đang hướng về bên này." Huyết Thần mở miệng nói, Nghiêm Hoa Miểu khẽ gật đầu, từ ngọn cây nhảy xuống, Huyết Thần cũng trợn mắt nhìn mọi người phía dưới đang ngủ say, ánh mắt thâm ý nhìn Sâm Lý cùng Bình một cái.

Nháy mắt trại đã sáng đèn, mọi người sôi nổi từ trong giấc ngủ tỉnh lại, sau đó liền ý thức được tình huống nghiêm trọng, "Rất nhiều, có rất nhiều dị thú, bọn nó đang hướng tới nơi này, chúng ta cần nhanh chóng rời đi, ngay lập tức." Hiến Án hô, bầu không khí khẩn trương lan tràn trong trại, Sâm Lý nhìn qua có chút kinh hoàng, Bình liếc mắt nhìn Sâm Lý một cái, rồi không để ý đến nữa.

Mọi người đứng dậy chạy như điên, hy vọng có thể nhanh chóng chạy khỏi chỗ sắp bị đàn thú đạp thành vũng bùn, động tác cần phải nhanh, một giây cũng không thể trì hoãn, những vật cần thiết bị nhét qua loa vào balo, còn lại thì không để ý tới, Sâm Lý thấy công việc của mọi người lu bù lên, ra vẻ hoảng loạn nhấc chân đá một vật gì đó vào đống lửa làm nó biến thành tro cùng với ngọn lửa.

Tuy rằng tình huống nguy cấp, nhưng không làm khó được mọi người, Nghiêm Hoa Miểu rất nhanh dựa theo hướng đi của đàn thú mà vẽ ra phương án chạy đi trong đầu, lấy tốc độ của bọn họ chắc không có khả năng đụng phải đàn thú đó, cứ như vậy mọi người dựa theo kế hoạch mà rời khỏi nơi này.

Trong đêm đen, ánh lửa xuyên qua giữa tán cây, mọi người dựa theo ánh lửa đi về phía trước để tránh bị lạc, tầm mắt Huyết Thần dừng trên người Bình, trong đội ngũ Nghiêm Hoa Miểu ở phía trước, gã là người thứ hai, cũng là người mà Huyết Thần đi theo phía sau để tránh người này có hành động gì bất lợi, Tina rất là không tình nguyện đi theo Hiến Án, trong miệng còn hét lên, "Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì đội trưởng, tôi mới lười đi bên cạnh anh."

Hiến Án lắc đầu, Tina tính tình thế nào anh ta quá rõ ràng, anh ta biết người này miệng dao găm tâm đậu hủ, vì thế đối với Tina cười cười, trong lòng tràn ngập sự ấm áp, nhưng không đợi sự ấm áp đó thấu đến tâm khảm liền nghe Tina quát, "Thu hồi tươi cười của anh đi, chiêu này đối với tôi không có hiệu quả." Tươi cười đọng lại trên mặt, nháy mắt giống như bị đánh tan.

Thanh âm chậm rãi vang xa, Nghiêm Hoa Miểu dừng bước chân nhìn chung quanh một mảnh rừng cây xanh um nhíu mày, "Thoát rồi." Bình mở miệng nói, Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần nhìn gã một cái, nghi ngờ trong lòng mất hơn phân nửa, vốn dĩ cho rằng đàn thú lần này là có người sắp xếp, bất quá hiện tại xem ra thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cơ hội tốt nhất đã bỏ lỡ, mà người này trong tầm quan sát lại không liên hệ với người khác.

Lúc này, tầm mắt Bình đột nhiên khiến gã ý thức được có gì đó không đúng, đồng thời Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần cũng chú ý tới, Sâm Lý không thấy đâu, Bình quay đầu chỉ thấy Nghiêm Hoa Miểu cùng Huyết Thần đồng thời quay đầu nhìn về phía mình, trong mắt nhảy lên lửa giận, gã biết mình bị hố, nhưng hết thảy đã muộn.

Nghiêm Hoa Miểu đem đao đặt lên cổ, Huyết Thần đem tinh thần lực thả ra ngoài, lại phát hiện vô luận như thế nào cũng không tìm thấy Sâm Lý, nếu là dẫn đường thì tốc độ của anh ta không có khả năng chạy quá xa, nhưng lúc này lại không thấy anh ta đâu.

Nghiêm Hoa Miểu có chút tức giận, hắn vốn tưởng rằng Sâm Lý chỉ là dẫn đường, không quá quan trọng, dù sao chuyện mà dẫn đường có thể làm không nhiều, hơn nữa một lính gác lại có thực lực không đơn giản, vì thế một đường tuy có hoài nghi, nhưng lực chú ý phần lớn đều tập trung trên người này và cẩn thận phòng bị anh ta, ngược lại bỏ qua tên dẫn đường kia.

"Nói đi, mày là ai, có quan hệ gì với Sâm Lý?" Huyết Thần nói, Bình lại không trả lời, chỉ là mở miệng nói, "Bọn mày cùng tên dẫn đường kia đối địch?" Huyết Thần nghe xong lời gã thì nhíu lông mày, không nghĩ ra người này vì sao lại hỏi như vậy, đột nhiên một phỏng đoán hiện lên trong đầu, cậu cảm thấy có chút không ổn.

"Nằm sấp xuống." Nghiêm Hoa Miểu cùng Huyết Thần đồng thời hô lên, Tina đem Hiến Án ấn xuống đất, một trận ánh sáng tràn ngập trong rừng rậm, ngọn lửa nháy mắt vây quanh nơi này, "Mày với hắn không phải đi cùng nhau?" Huyết Thần hỏi, Bình nắm chặt nắm tay, cắn răng mở miệng nói "Đúng, tao cùng hắn không đi chung."

Nghe được lời này sắc mặt Huyết Thần có chút khó coi, dọc theo đường đi bọn họ đều quan sát người này, cho rằng Sâm Lý cùng gã là một đội, nhưng thực tế là Sâm Lý dùng người này đánh lạc hướng mình và Nghiêm Hoa Miểu, sau đó âm thầm dùng thủ đoạn khiến mọi người chui đầu vào lưới.

===---0o0o0o0---===
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.