Chương trước
Chương sau
Ngũ quan thiếu niên tinh xảo, khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời, hoàn mỹ không tì vết, hẳn giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất khiến người khác không thể dời mắt.

Một thân bạch y không nhiễm bụi trần, tóc đen như mực. hỗn độn rơi trên mặt Mộ Như Nguyệt, đôi mắt trong suốt

không chút dơ bẩn trần thế.

Hắn sạch sẽ giống như không thuộc về thế giới này.

Thiếu niên không có ý tứ đứng dậy, hẳn hít hít cái mũi, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười tươi tắn, hẳn n tỷ, ngươi thơm quá."

"Trong chớp mắt, sắc mặt Mộ Như Nguyệt đen lại, lạnh lùng nhìn chăm chằm thiếu niên đang đè trên người nàng, nheo mắt nói: “Đứng lên!”

Thiếu niên lập tức dùng đôi mắt ủy khuất, đáng thương, mờ mịt nhìn nàng: “Tỷ tỷ, ta đã sai cái gì sao?”

Không biết vì sao nhìn khuôn mặt này khiến Mộ Như: Nguyệt nhớ tới đệ đệ nàng kiếp trước. Cũng là người mà nàng nguyện hi sinh hết thảy để bảo vệ. Hăn cũng đã từng nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội, đầy ủy khuất này...
“Ha ha, tên ngốc này thật sự nhảy xuống kìa”

Một tiếng cười hài hước từ trên đầu truyền đến, Mộ Như: Nguyệt rõ ràng cảm nhận được thân thể thiếu niên cứng đờ, trong con ngươi dâng lên một tầng hơi nước, bộ dáng đáng thương thê thảm không hề giống một người bình thường.

“Đồ ngốc chính là đồ, cả đời cũng không ngóc đầu dậy. nổi." Một nam nhân tuấn dật, cao quý mặc cẩm bào đứng trước cửa sổ, hẳn mở quạt xếp, khóe miệng tươi cười tiêu sái, trào phúng nhìn người phía dưới.

Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, trừng cái người đè trên người nàng, không vui nói: “Ngươi còn muốn đè lên người ta tới khi nào?”

Tuy hắn giống đệ đệ nàng nhưng Mộ Như Nguyệt biết rõ bọn họ không phải cùng một người. Nàng thấy vị thiếu niên này quá mức tuấn mỹ, quả thực chính là yêu nghiệt điên đảo chúng sinh
Đặc biệt là đôi mắt thuần khiết kia, vừa vô tội vừa mị hoặc.Đợi sau khi thiếu niên đứng dậy, nàng cũng tùy ý đứng. lên nhìn về phía nam tử có cặp mắt hoa đào trên cửa sổ.

"Trong chớp mắt đó, cẩm ý nam tử cũng nhìn thấy Mộ Như: Nguyệt đứng bên cạnh thiếu niên.

“Vương gia” Lăng Ảnh thấy thiếu nữ kia dám can đảm dùng ánh mắt này chăm chú nhìn vào Vương gia, trong lòng giận dữ, Vương gia của bọn họ cao quý như vậy, sao có thể để nàng vô lễ nhìn chăm chứ?

Dạ Dịch Hoa đưa tay ngăn cản Lăng Ảnh, khóe miệng nở nụ cười thích thú: “Hôm nay bổn vương lừa tên ngốc kia tới chính là kiểm tra xem hẳn ngốc thật hay giả ngốc, mấy năm nay ta vẫn không yên tâm, nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi, xác thật hắn là một tên ngốc.”

Loại người ngu ngốc này không hề có sức ảnh hưởng gì tới hắn, nhưng nếu là giả ngốc nhiều năm như vậy, tâm kế thâm trầm của hẳn tuyệt đối sẽ trở thành một tai họa lớn.Dạ Dịch Hoa hơi nheo mắt, ý cười bên môi càng sâu: “Đi thôi.”
Thu quạt xếp lại, Dạ Dịch Hoa liếc nhìn thiếu niên, xoay người biến mất ở cửa sổ.

“Tỷ tỷ, ngươi không sợ ta sao?” Thiếu niên cắn chặt môi, ánh mắt không chút tạp chất tội nghiệp chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt nhíu mày: “Vì sao phải sợ ngươi?”

Nghe vậy, thiếu niên cúi đầu, giọng điệu bất an: “Bởi vì ta là tên ngốc, hơn nữa bọn nha hoàn hầu hạ đều rất sợ ta.”

Nhìn thân thể đơn bạc của thiếu niên, Mộ Như Nguyệt không nóng không lạnh nói: “Đó là các nàng, giữa ngươi với người khác không có gì khác nhau.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.