Trên môi anh vẫn giữ nguyên nụ cười nhếch mép, ánh mắt Tần Lãng sắc lạnh, nét mặt căng thẳng pha chút bỡn cợt khi đối mặt với kẻ thù. Thái độ của anh hoàn toàn khác với khi ở cạnh vợ, có thể nói nhìn qua cứ ngỡ là hai người khác nhau.
- Quý hóa thật, mày vẫn còn nhận ra tao à? Từ Lục Hạo!
Anh nói lời mỉa mai kẻ phản bội, vì đàn bà và vật chất mà quay lưng với người từng coi hắn là chiến hữu. Kẻ trộm không khỏi ngạc nhiên khi nghe anh kêu đích danh tên dù hắn đang bịt kín mặt mũi.
Tần Lãng nhìn vệ sĩ rồi lại nhướng mắt nhìn bọn trộm cắp. Nhóm vệ sĩ đã rút súng hướng về phía hai tên cướp, họ đang dần tiến gần đến bọn chúng. Bọn người xấu xa kia nào dễ dàng buông tay đầu hàng, chúng cũng nhanh chóng rút súng phản kháng.
Anh chuyển tầm mắt sang Từ Lục Hạo, thái độ vô cùng bình thản, lời nói xem thường chẳng chút kiêng nể:
- Đừng cố phản kháng nữa, bởi vì mày sẽ không thoát được đâu.
Anh khẳng định tên kia chính là Từ Lục Hạo. Trông ánh mắt và dáng người của hắn, anh chắc chắn bản thân không nhìn lầm. Hơn nữa, vì Từ Lục Hạo rất thông thạo vị trí công tắc điều khiển thiết bị công nghệ ở phòng trưng bày nên mới có thể dễ dàng tắt đi hệ thống đèn chống trộm. Bởi lẽ hắn đã từng theo anh nhiều năm và đã từng đến đây canh giữ khoáng sản vô số lần.
- Ngụy Tần Lãng, thì ra mày đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/3332745/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.