Chương trước
Chương sau
Bác sĩ chuyên khoa hồi sức cấp cứu cũng nhanh chóng nhận được tin và đến phòng bệnh để hỗ trợ Ninh Mịch. Cúc áo của chị hai được cởi ra, cô bắt đầu kích tim, áp mặt phẳng của máy trực tiếp lên cơ thể của bệnh nhân. Sau vài lần kích, mức năng lượng sốc điện lại được tăng lên vì không đạt được hiệu quả.

Hành động kích tim liên tục được lặp lại, lúc này Ninh Mịch đã không tránh khỏi kích động, lệ đọng ở mắt đang dần trào dâng khi thấy điện tâm đồ vẫn là một đường thẳng sau bao nỗ lực cứu chữa.

Cô vội cất tiếng gọi:

- Chị hai à, chị có nghe em nói không? Chị không thể bỏ cuộc như vậy được, chị còn rất nhiều chuyện chưa làm mà, chị hai...

Cô không kiềm được mà rơi nước mắt, bác sĩ vội trấn an Ninh Mịch rồi thay cô tiếp tục kích tim để tìm kiếm hy vọng:

- Bác sĩ Triệu, cô hãy bình tĩnh lại.

Y tá cũng vỗ nhẹ vai cô trấn an, đồng nghiệp hiểu rõ tâm trạng đau khổ của Ninh Mịch khi phải chứng kiến người thân đang đứng giữa lằn ranh sống chết mong manh. Từ lúc chị hai hôn mê đến giờ, Ninh Mịch vẫn chưa báo tin này cho ba mẹ biết vì sợ họ sẽ không chịu nổi đả kích. Cô vẫn luôn tin rằng vào một ngày không xa chị hai nhất định sẽ tỉnh lại.

Hôm nay tình trạng của chị hai đột ngột chuyển biến xấu, cô không muốn nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, nếu như vậy thì ba mẹ ở quê e rằng sẽ không thể chấp nhận nổi khi nhận tin dữ.

- Chị hai, chị không được bỏ cuộc vào lúc này, còn rất nhiều chuyện đang chờ chị làm và còn những người chị cần phải gặp. Ba mẹ rất nhớ chị, mấy tháng qua em đều nói dối rằng chị phải đi công tác nên tạm thời không tiện liên lạc với ba mẹ. Chị không thể bỏ ba mẹ và em ở lại mà ra đi như vậy được, chị hai...

Trên màn hình máy đo điện tâm đồ bất ngờ xuất hiện những đường gợn sóng, bác sĩ Cố dừng kích tim, y tá quan sát thấy liền thốt lên:

- Nhịp tim đã hồi phục lại rồi.

Cô vội quay sang nhìn máy đo điện tâm đồ, trong lòng vui mừng khó tả, tản đá lo âu đè nặng lên vai ngay lập tức tan biến. Dĩnh Hà đã không bỏ cuộc, khát khao sống của cô ấy vẫn vô cùng mãnh liệt.



Chợt bác sĩ Cố cất lời báo thêm một chuyện:

- Tay của cô ấy đang cử động.

Cô nhìn bàn tay của chị hai, những ngón tay đang luân phiên có phản ứng, tuy chưa rõ là dấu hiện tỉnh lại hay do phản ứng của các cơ nhưng điều này nhất thời khiến Ninh Mịch vô cùng vui mừng và hy vọng.

Ninh Mịch vội nắm lấy bàn tay của Dĩnh Hà, lời nói nhẹ nhàng cất lên:

- Chị hai, chị có nghe em nói không? Nếu chị nghe được lời em nói thì nắm tay em đi, chị hai à.

Cô hồi hộp chờ đợi, quả thật chẳng phụ lòng Ninh Mịch đã không ngừng hy vọng, những ngón tay của chị hai đang dần siết lại để nắm lấy tay cô. Không kiềm nén được sự xúc động, cô rơi nước mắt vì mừng rỡ.

- Mau tiến hành kiểm tra tổng quát.

Bác sĩ Cố lên tiếng, anh ấy dùng bút soi tròng tử rồi kéo nhẹ mi mắt của chị hai để rọi đèn vào, muốn xem phản ứng tròng tử của bệnh nhân.

Một lúc sau, Dĩnh Hà dần dần mở mắt trong sự bất ngờ của mọi người. Ninh Mịch vui mừng, không ngừng gọi:

- Chị hai tỉnh rồi, em là Ninh Mịch, chị hai có nhận ra em không?

Dĩnh Hà càng siết chặt tay cô, đồng thời chớp mắt ra hiệu cô ấy hiểu những gì cô nói. Ninh Mịch hạnh phúc mỉm cười khi chị hai đã có phản ứng với lời nói của cô.



Sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ tình trạng sức khỏe của Dĩnh Hà, cô ấy được tháo ống trợ thở. Lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai chị em, Dĩnh Hà cất lời, giọng nói có chút thều thào vì sức khỏe vẫn còn yếu:

- Chị... đã ngủ bao lâu rồi?

Cô ngồi bên cạnh chị hai, dịu dàng đáp:

- Chị đã hôn mê hơn hai tháng rồi. Vì lo sợ đội trưởng của chị biết chuyện chị gặp tai nạn nên em vẫn chưa thể báo cảnh sát.

Tuy vừa tỉnh lại nhưng trong đầu Dĩnh Hà đã có rất nhiều nỗi lo và suy nghĩ về công việc cũng như những kế hoạch quan trọng còn đang dang dở và cần cô ấy thực hiện.

- Vụ tai nạn của chị là có kẻ đứng sau hãm hại. Chị đã phát hiện thắng xe bị phá trước khi tông vào vách núi và bất tỉnh. Thời gian qua cô ta có thắc mắc hay cho người tìm kiếm chị không?

Ninh Mịch Kể lại toàn bộ sự việc có liên quan đến ả đội trưởng kia, bao gồm cả việc cô ta đã đích thân đến tận bệnh viện để tìm kiếm Dĩnh Hà.

- Chỉ còn vài ngày nữa là hết thời hạn một tháng cô ta đặt ra cho chị để thu thập thông tin của Ngụy Tần Lãng. Cũng may là chị đã tỉnh lại kịp lúc.

Nghe đến đây Dĩnh Hà liền nhận thấy tính chất quan trọng của sự việc cũng như những công việc tồn động dồn dập trong quãng thời gian cô ấy hôn mê.

- Ngụy Tần Lãng là một kẻ phức tạp, nguy hiểm khó đoán, cô ta muốn chị lấy được thông tin của hắn quả thật là muốn ép chị vào đường cùng.

Nghĩ suy vài giây, Dĩnh Hà nói tiếp:

- Bây giờ chỉ còn vài ngày cũng không kịp để chị có thể thu thập được thông tin. Hơn nữa chị thừa hiểu điều cô ta cần không phải là số thông tin kia mà thật ra cô ta đang muốn làm khó chị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.