Đứng trước một cô gái yếu ớt lại đang bị thương, dường như anh có quy tắc của riêng mình, không muốn trở thành cầm thú khát máu.
Bọn người bên ngoài đang lùng sục tìm kiếm cô khắp các căn phòng nhưng vẫn không tìm được. Chỉ còn duy nhất một phòng trong dãy hành lang chưa lục soát, tuy nhiên chúng e ngại nói với nhau:
- Đây là phòng của lão đại... chúng ta không thể tùy tiện vào được.
- Nhưng lỡ cô ta trốn trong đấy thì sao?
- Phải xin phép lão đại đã.
Bên trong căn phòng, anh điềm tĩnh từng bước đi về phía cửa phòng, chẳng nói chẳng rằng, nét mặt căng thẳng như thể chưa bao giờ biết nở nụ cười. Cô nhanh chóng nhận ra anh đang muốn mở cửa, ắt hẳn để giao nộp cô cho bọn người kia.
Ninh Mịch chạy nhanh đến đứng chắn trước mặt anh, cô tự lưng vào cửa, vội vã lắc đầu:
- Đừng mở, bọn chúng sẽ giết tôi...
Dù cô đã biết người đàn ông xa lạ này lạnh lùng, thờ ơ, nếu muốn cứu cô, ngay từ đầu anh đã không giao cô cho bọn chúng. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, bước đường cùng thảm hại chỉ có thể cố gắng nương nhờ vào kẻ nguy hiểm mà chính cô cũng chẳng rõ lai lịch của anh.
Anh lạnh lùng tiến đến, đứng ngay trước mặt cô, cả hai chỉ cách nhau một gang tay, Ninh Mịch hoảng sợ vội đưa tay trái lên đẩy anh ra, nhưng cô hành động quá vội vã, nào ngờ bàn tay đã vô tình hư hỏng mà chạm vào vòm ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/2792909/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.