Anh mất không quá ba giây để trả lời, sự phũ phàng của "cậu em trai" lần nữa tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô.
- Tại sao lại không thể? Xem như chị năn nỉ em, giúp chị rời khỏi đây có được không?
Dù sao trong mắt anh cô cũng là người phạm lỗi, Tần Lãng không muốn tha cho người cố ý đột nhập vào lâu đài.
- Tôi đã nói là không thể can thiệp vào chuyện này rồi.
Nói dứt lời anh liền quay người rời khỏi phòng. Ninh Mịch nhìn theo bóng dáng anh rồi không ngừng gọi:
- Em đi đâu vậy, không giúp chị thật sao... này nhóc à...
Tần Lãng không muốn nghe thêm mất lời năn nỉ từ cô, anh lạnh lùng bỏ ra ngoài phòng khách. Trùng hợp thay, lúc này Kính Huân đang ngồi xem tivi, trên bàn bày đầy những món ăn vặt.
Thấy anh trai bước đến, Kính Huân liền nở nụ cười:
- Anh hai, bộ phim này hay lắm, xem cùng em đi.
Anh im lặng ngồi xuống ghế nghĩ suy, thật tâm cũng có chút tội nghiệp cô, nhưng nghĩ đến chuyện cô có thể là nội gián hoặc là kẻ có ý đồ xấu khi đột nhập lâu đài thì anh chỉ muốn bắt cô đến mỏ khoáng sản chịu cực khổ.
- Anh hai à, anh đang nghĩ gì vậy?
Thấy anh cứ trầm lặng và không nói gì nên Kính Huân đã cất lời hỏi thử. Tần Lãng thoát khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh, anh tự nhủ với lòng phải thật tàn nhẫn và không được xao động.
- Không có gì. Mà em lớn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/2792892/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.