Người cô vừa va vào không ai khác mà chính là Tần Lãng. Anh cũng rất ngạc nhiên khi năm lần bảy lượt cô đều chạy về phía anh, tự va vào anh.
- Sao nhóc ở đây?
Sau bao lần bỏ chạy đều gặp anh, Ninh Mịch dần cảm thấy cô và "cậu nhóc" này thật có duyên. Anh lạnh lùng kéo cô đứng thẳng người rồi đáp lời:
- Thăm bệnh.
Từ đầu đến chân anh đều diện hẳn một cây đồ đen, áo sơ mi, quần tây đến cả giày, người bệnh nhìn thấy anh ắt hẳn cũng áp lực lắm đây.
- Ở khoa hô hấp sao?
Cô thấy anh đang có mặt ở khoa hô hấp nên đã hỏi thử. Tần Lãng cứ kiệm lời mà đáp:
- Ừm.
Tuy không thích thái độ thiếu lễ phép của "cậu nhóc" nhưng Ninh Mịch đã dần làm quen nên cũng không mấy để bụng nữa. Cô nhiệt tình nói:
- Phòng số mấy, khu nào? Để chị dẫn em đi cho tiện.
Tần Lãng chưa kịp đáp lời thì cô lại nghe vang lên tiếng gọi khiến cô ám ảnh mấy ngày qua:
- Bác sĩ Triệu à...
Kẻ phiền phức lại xuất hiện, cô định bỏ chạy nhưng vừa lúc nhìn thấy ngay phía trước là toilet. Dù có tiếp tục chạy cô cũng bị đuổi theo, Ninh Mịch quyết định tìm chỗ trốn, cô nắm tay kéo anh vào WC trong sự ngỡ ngàng của Tần Lãng.
- Làm gì vậy?
Anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại ngoan ngoãn đi theo cô mà chẳng hề phản kháng. Núp vào trong, cả hai đứng sát vào nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/2792865/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.