Khoảng cách quá gần khiến cô không tránh khỏi lo lắng, Ninh Mịch sợ chuyện ngoài ý muốn sẽ lại xảy ra. Cô liền đánh trống lãng:
- Chẳng phải muốn vào nhà uống nước sao? Mau uống rồi còn về, định ở đây đến khuya à?
Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ trong rất gian xảo:
- Cũng là ý kiến hay, bỗng dưng tôi lười lái xe.
Cô đang muốn đuổi anh về chứ nào ngỏ ý muốn giữ anh ở lại, thế mà Tần Lãng vẫn mặt dày không biết xấu hổ.
- Vậy để tôi gọi taxi cho cậu.
Cô thể hiện rõ quyết tâm muốn tiễn anh về nhà. Ninh Mịch vừa định ngồi dậy để lấy điện thoại ra thì anh lập tức siết chặt tay cô:
- Nôn nóng muốn tôi về vậy sao?
Anh nhanh chóng cầm lấy hộp sữa trên bàn rồi đưa cho cô:
- Đút tôi.
Cô còn tưởng mình nghe lầm nên giật mình hỏi lại:
- Sao chứ?
Tần Lãng mỉm cười, gương mặt toát lên sự xảo quyệt:
- Tôi nói em đút tôi uống sữa.
Nhìn anh to xác khỏe mạnh mà lại bày trò nhõng nhẽo không giống ai, thật tình cô chỉ muốn bỏ chạy.
- Cậu có tay có chân thì tự mà uống.
Anh lẻo mép đáp:
- Chẳng phải có người vừa bảo tôi là trẻ con. Em còn không mau đút đứa trẻ này đi, tôi muốn uống sữa.
Ninh Mịch cố nhịn, cô nghĩ bây giờ cứ chiều chuộng để anh vui vẻ rồi nhân cơ hội khai thác thông tin về Ngụy Tần Lãng. Cô cắm ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-du-soi-vao-hang/2792821/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.