Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Trong căn phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng máy điều hòa không khí hoạt động.
Hô hấp Cố Ảnh trật nửa nhịp.
Người trước mặt ôm cô rất chặt, lời nói kề bên tai có chút đau lòng không dễ phát hiện.
Yên lặng mấy giây, Cố Ảnh chậm rãi đưa tay lên ôm lại anh: "Em là Nhóc Trùm mà, nào có dễ bắt nạt thế."
Giang Tuân không lên tiếng mà chỉ ôm cô chặt hơn nữa.
Hôm đó anh nhìn thấy tin nhắn xong còn nghĩ, thôi bỏ đi, đã nhiều năm vậy rồi, mấy chuyện cũ này có gì mà phải so đo.
Anh biết hoàn cảnh của Cố Ảnh, chỉ đơn thuần cho là cô chỉ cần thời gian trưởng thành, cần phải nắm bắt một cơ hội, cho nên, trong lòng anh lựa chọn tha thứ cho cô.
Nhưng sau khi biết chân tướng, sự tha thứ này trở nên hết sức nực cười.
Lại thêm một khoảng lặng thật dài, Cố Ảnh lại lên tiếng: "Anh... có phải anh biết rồi không?"
"Biết cái gì?" Giang Tuân không đáp mà hỏi ngược lại.
Cố Ảnh muốn nói lại thôi nhiều lần vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Ngay lúc Giang Tuân ôm lấy cô nói câu không đầu không đuôi kia, trong đầu cô thoáng chốc đã có một suy đoán.
Suy đoán này không xuất hiện vô căn cứ, trước đó cô đã cảm thấy tối nay Giang Tuân hơi khác thường nhưng cảm giác này nhanh chóng bị ép xuống bởi vì sự vui sướng sinh ra khi thấy anh đến.
Cho đến ban nãy tắm xong, cảm giác này lại lần nữa xuất hiện, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/426898/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.