Biên tập: Mèo
Cơn buồn ngủ của Cố Ảnh bị chú nai con trong lòng đánh bay.
Cố Ảnh không trả lời.
“Tôi nói không có là không có.” Cố Ảnh bước lùi về phía sau mấy bước: “Bà mà cứ như vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”Giang Tuân cười khẽ: “Tay em không đau sao?”“Về đây.” Giang Tuân cầm laptop lên, trước khi đi anh ngoái lại nhìn Cố Ảnh thêm cái nữa: “Còn ngồi ngẩn ở đấy nữa là đi làm trễ đấy.”“Xước chút xíu da thôi mà làm em khóc tới vậy à?”
Cố Ảnh nhớ là bà ta từng nói con trai bà ta tên Tiểu Nhạc.
“Được.” Cố Ảnh vùi cằm vào chăn, nhưng lại không muốn nhắm mắt.
Cố Ảnh thoáng ngơ ngác: “Sao anh lại lên đây?”
Trước đây lúc hai người ở bên nhau, Cố Ảnh từng nghĩ rằng, bất luận kết quả ra sao, chỉ cần từng có được thì đã đủ rồi.
Đối phương bị đau nên đành phải thả tay cô ra: “Mày giỏi lắm Cố Ảnh, mày dám đánh cả tao nữa à.”
“Không phải em bảo đang sợ sao?” Giọng Giang Tuân chậm rì rì: “Nên anh lên đây với em.”
Mặt mày Cố Ảnh lạnh tanh, cô vung tay cầm điện thoại đập thật mạnh vào mu bàn tay Lý Mỹ.
Chẳng qua cô chỉ muốn trò chuyện một lát mà thôi, không ngờ được rằng anh lại lên đây.
Giang Tuân bước tới nắm lấy tay Cố Ảnh, anh quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không bị làm sao, anh xoay người định dắt tay cô bỏ đi, làm như chưa tùng nhìn thấy Lý Mỹ.
Dường như anh vẫn luôn như thế, sẵn sàng đáp ứng cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/426886/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.