Biên tập: Mèo
“Ôm không nổi.” Cố Ảnh cọ qua cọ lại trên lưng anh, sau đó buông anh ra, đẩy người anh đi về phía trước, “Đi nhanh đi.”
Mặt mày Cố Ảnh vui vẻ, nghĩ thầm vốn dĩ tốt thật mà.
Trùng hợp đều là sao.Khi nãy thật sự cô có từng suy đoán, ban đầu Giang Tuân nói phải đến khuya mới tan làm, sau đó lại bảo sẽ về sớm, liệu có phải do biết hôm nay là Thất Tịch nên cố ý về bầu bạn cùng cô không?Cố Ảnh nhận lấy với vẻ mặt mù mờ: “Không phải có cái này rồi sao?”“Em xem quà của em đi.” Ý Giang Tuân bảo cô mở cái hộp bên chân ra.Anh ta đẹp trai quá hả?
“Vậy ý là Lễ tình nhân anh ấy cũng không bên cạnh chị sao?” Khổng Oánh nói: “Thật tình em không biết chị chấm được anh ấy ở điểm nào, vừa xấu tính vừa không biết săn sóc.”
“Quả thật chuyện giao thiệp bạn bè khó mà quản lí được.” Cố Ảnh dừng một lát, nói tiếp: “Chị nghĩ nên tin tưởng anh ấy, anh em cũng không phải người không có chừng mực.”
Về lại phòng mình, Cố Ảnh tắm rửa xong thì nằm xuống giường, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, cô nhìn chăm chú chiếc bùa bình an trong tay.
Giang Tuân mở cái hộp nhỏ ra, nhìn xem cái gì bên trong đó, đôi mắt thoáng anh ngây ra: “Dây chuyền?”
Hồi tưởng lại nửa tiếng trước.
Cố Ảnh vùi mặt vào lưng anh, cảm nhận được rõ ràng người anh rung lên nhè nhẹ mỗi lúc anh khẽ cười.
Trong ánh sáng lờ mờ nơi cầu thang yên ắng, sau khi nghe Giang Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/426884/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.