Biên tập: Mèo
“Có điều là, cái dáng vẻ lúc cô chơi xấu trông khá là hấp dẫn.”
Trong thang máy yên ắng, giọng mũi nghẹn ngào của cô gái nghe vừa tủi thân lại vừa đáng thương. Cơ thể Giang Tuân cứng đờ, song rất nhanh chóng bình thường trở lại: “Ừm, làm sao vậy?”
Giọng anh bình tĩnh thản nhiên quá đỗi, chẳng một chút mảy may bất ngờ, nhưng với cái đầu óc mụ mị của cô hiện giờ hoàn toàn không nhận ra được: “Tôi muốn nói là...... Tôi không có cha mẹ, tôi... Thậm chí tôi còn không biết cha mẹ mình là ai.”
Câu nói đứt quãng, nấc nghẹn liên tục.
Từng lời của cô như những viên đạn găm vào tim Giang Tuân, cơn đau nhói lên từ nơi đó, “Cố Ảnh.”
“Hả?”
Giang Tuân khàn giọng: “Cô đang nhớ họ sao?”
Đầu óc Cố Ảnh phản ứng lại hơi chậm: “Nhớ ai chứ?”
“Cha mẹ cô.” Giang Tuân nói.
“Anh nói cha mẹ nào?” Cố Ảnh khóc thút thít, nghẹn ngào nói: “Là những người mà từ khi sinh tôi ra đã bỏ rơi tôi, hay là cha mẹ nuôi cho tôi một mái ấm gia đình ngắn ngủi rồi vứt ngược tôi trở lại cô nhi viện?”
“Tôi không nhớ ai hết.” Cô lắc đầu: “Họ không cần tôi, tại sao tôi phải nhớ họ chứ?”
Giang Tuân cảm nhận được cơn đau trong lồng ngực nhói lên dữ dội, yết hầu anh chuyển động, giọng khản đi: “Vậy thì đừng nhớ nữa.”
“Bọn họ là người xấu.” Giọng Cố Ảnh rầu rầu, “Tôi không nhớ.”
“Vậy tại sao lại khóc?” Lúc này thang máy vừa đến nơi, Giang Tuân cõng cô ra khỏi thang máy.
“Tôi khó chịu lắm.” Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/426870/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.