Biên tập: Mèo
Hồi hộp đến mức không thể thở được
Tiếng chuông gió ngoài cửa quán trà sữa thi thoảng kêu vang, hai người lặng im không nói gì.
Bước kế tiếp sau khi sát trùng là bôi thuốc.
Khi đi làm Cố Ảnh thường buộc tóc đuôi ngựa, ra khỏi chỗ làm sẽ tháo dây chun xuống. Lúc này mái tóc suông dài để xoã bên vai, do cúi đầu nên phần tóc mái hai bên rơi xuống, vài sợi tóc loà xoà che khuất tầm mắt.
Động tác tay cô ngưng lại, vén bừa tóc mái ra sau vành tai rồi tiếp tục việc dang dở.
Mặt tiền quán trà sữa này không lớn lắm, chỗ ngồi xung quanh họ đều có người ngồi. Cảnh tượng ngang nhiên thân mật bôi thuốc đấy của hai người thu hút không ít sự chú ý từ mọi người xung quanh.
Cánh tay trái Giang Tuân gác trên lưng ghế, tầm mắt di chuyển từ vết thương của mình lên góc nghiêng gương mặt Cố Ảnh.
Ánh đèn vàng ấm áp trong quán trà sữa dường như phủ thêm lớp hiệu ứng làm tăng vẻ xinh đẹp cho cô, nước da trắng nõn, nhìn rõ được cả lông tơ mịn màng trên mặt. Do lúc cử động quay mặt qua chấm thuốc mà tóc mái vén sau vành tai cô sắp buông xuống, trong vô thức Giang Tuân vươn tay trái vén lại tóc mái ra sau tai giúp cô.
Xúc cảm ấm áp thô ráp nhẹ nhàng trượt từ bên gò má ra đến sau vành tai, ngón tay Cố Ảnh run nhẹ. Bàn tay ấy như vừa gãi nhẹ vào trái tim cô, phút chốc khiến cõi lòng cô rung động và thẹn thùng giống hệt cô thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/426861/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.