Biên tập: Mèo
“Sợ còn giả vờ bình tĩnh thế hả?”
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại nhau Giang Tuân gọi đầy đủ họ tên cô, phút chốc khiến tim Cố Ảnh như tê dại.
Thật ra hồi cấp ba Giang Tuân đã ít khi gọi tên cô, hầu như muốn nói gì thì toàn nói thẳng, cô thì ngược lại, luôn miệng “Giang Tuân” “Giang Tuân” không ngớt mỗi ngày.
Chẳng biết gọi cô sang đấy để làm gì, Cố Ảnh nghe vậy chỉ đi qua mà không hỏi lại.
Đợi lúc cô đến gần, Giang Tuân cầm lấy thuốc lá và bật lửa trên bàn rồi đứng dậy, “Cô chơi giúp tôi một lát nhé.”
Rõ ràng rằng, anh muốn ra ngoài hút thuốc, mình bị gọi đến làm người thế chân.
Cố Ảnh ngồi xuống, nhìn lướt qua từng người xung quanh, giọng hơi lo lắng, “Thật sự lâu rồi tôi chưa chơi cái này.”
Thực tế thì cô đây chưa từng đánh một bàn bài nào hết!
“Không sao hết, cô cứ chơi đại đi.” Giang Tuân để lại câu nói đấy xong thì bước ra khỏi phòng.
Lần đầu ngồi vào bàn bài thế nên Cố Ảnh có phần khẩn trương, bởi vậy từ đầu đến giờ vẫn không để ý thấy ánh mắt mờ ám của mọi người xung quanh.
Trương Nghi Đình nhướng mày kinh ngạc, cô ấy với Thẩm Dập đưa mắt nhìn nhau, như vừa nhìn ra có chuyện tình ý gì đó ở đây.
Trong vô thức cô ấy nhìn về phía khu vực ghế xô pha, thấy Khâu An Nam hơi cúi đầu, không trông rõ sắc mặt, chẳng biết đang nghĩ gì.
Trương Nghi Đình bật ra tiếng thở dài, đi qua đấy.
Đến cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/273576/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.