Rời khỏi trang cá nhân quay trở lại khung thoại WeChat của hai người, trên đó có thêm một tin nhắn mà Cố Ảnh vừa gửi đi tầm mười phút trước:【 Hôm nay thật lòng xin lỗi anh rất nhiều, tối hôm qua tôi tăng ca tới rạng sáng, thực sự không chịu được cơn buồn ngủ nên tôi mới ngủ quên như vậy. 】“Vậy à, cậu Giang Tuân đấy coi như là người giúp xe duyên cho chị và Thẩm Dập ấy nhỉ?” Trương Nghi Đình đưa mắt liếc nhìn sang Thẩm Dập, “Không biết nói sao cho đúng nữa, tóm lại là nếu không có Giang Tuân thì có thể hai bọn chị đã mỗi người một ngả rồi.”Từng hạt mưa tí ta tí tách rơi xuống bệ cửa sổ, hoà lẫn với cơn gió bấc ào ào thổi đến, tạo cảm giác bên trong căn phòng càng trở nên im ắng hơn.Biên tập: Mèo
Cố Ảnh ngồi thẳng người dậy, mất tự nhiên vuốt thẳng lại tóc mình.
Kết thúc cuộc gọi với Lý Tư Di, Cố Ảnh đang định tắt đèn đi ngủ, tay vừa mới chạm vào công tắc, tin nhắn WeChat của Giang Tuân đúng lúc gửi đến:【 Ừ. 】
“...... Tại mình mệt quá mà.” Thật tình Cố Ảnh cũng rất bất đắc dĩ.“Ha ha ha ha, anh ta có phải kiểu người nghiêm túc không?” Lý Tư Di đoán chừng, “Là kiểu cực kì nghiêm túc, không biết nói giỡn là gì ấy?”“Cô duyên dáng quá nhỉ?”“Cô duyên dáng quá nhỉ?”
“Thì tiện thể nên đưa vậy mà. À đúng rồi ——” Trương Nghi Đình nháy mắt với cô, “Có thể có cả Khâu An Nam đến nữa đó.”
Số trạng thái mà anh đăng ít ỏi đến đáng thương, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dat-tung-buoc/273573/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.