Đạo nhân hiệu là Thương Hoài. 
Không biết hắn đã sống mấy trăm năm lại vẫn có dáng vẻ khi còn trẻ. 
Thương Hoài thường dùng một cây trâm ngọc xanh cài tóc, trên người cũng thường hay mặc đạo bào màu xanh, mũi hắn cao thẳng, mặt mày hiền hậu, tướng mạo trời cho. 
Ngoại trừ Thương Hoài, Đan Dao chưa từng thấy ai khác, nàng không biết dung mạo của Thương Hoài đẹp tuấn tú hơn người ngoài bao nhiêu, chỉ biết là dáng dấp hắn vô cùng thuận mắt. 
Về phần con hạc tiên hắn thường cưỡi trên mình kia, Đan Dao cực kỳ chán ghét đối với con chim cả ngày bảy mồm tám mỏ chõ vào này. 
"Dao muội muội, trong cái hồ hồ này của ngươi ngay cả con cá cũng không có, ta muốn ăn bữa cơm no còn phải bay đến sông ngòi nhỏ cách trăm dặm, ngươi ở đây rốt cuộc làm sao mà sống nổi vậy?" 
"Dao muội muội, ngươi sinh trưởng ở đây mấy trăm năm, ngay cả một người bạn để nói chuyện cũng không có, ngươi không thấy buồn chán sao?" 
"Dao muội muội, ngươi xem ta biết nói biết biến hình rồi, sao ngươi ngay cả một tiếng cũng không phát ra được?" 
Sau khi hạc tiên hạc hóa thành hình người là dáng vẻ thiếu niên tóc đen quần áo đen, cả ngày hắn ngồi bên hồ nói lải nhải vẫn không đã nghiền, thường thường sẽ nhảy vào trong hồ nghịch nước hai cái mới hài lòng thỏa dạ. 
Đan Dao luôn bị hắn chọc cho nhánh hoa run rẩy. 
Nhưng con chim ngốc này còn vô tri vô giác chạy đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dao/2665297/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.