Chương trước
Chương sau
 - Vào cái ngày ngươi kế nhiệm điện chủ ấy, có từng quỳ gối trước linh vị các đời tiên tổ Quang Mang Thần Điện, tuyên cáo lời thề sẽ 'bảo vệ Thương Huyền, trấn thủ Thương Huyền'? 

 - Kết quả thì sao? Chí Tôn Hoàng Đạo các ngươi xé nát tín niệm, các ngươi đạp vỡ ranh giới cuối cùng của Thương Huyền! Các ngươi tiết độc hai chữ Chí Tôn, các ngươi phụ lòng trọng thác của các đời tiên tổ! 

 - Ta lại hỏi ngươi, coi ngươi sau khi chết, sẽ gặp mặt tiên tổ như thế nào! Ngươi giải thích loạn cục Thương Huyền như thế nào? Là giao toàn bộ trách nhiệm cho Khương Phàm sao? Có đúng không!!! 

 Ngu Chính Uyên càng nói càng tức giận, gương mặt dữ tợn, đau đớn lại bi phẫn. 

 Hắn không chỉ là vì chuyện Quang Mang Thần Điện đồ sát Thần Tôn bọn hắn, cũng là vì Quang Mang Thần Điện sa đọa mà tiếc hận! 

 Kiêu ngạo, kiên trì ba mươi ngàn năm, sa đọa, lại chỉ ở trong nháy mắt. 

 - Bây giờ, mở rộng cánh cửa, để cho ta gặp mặt Thần Tôn các ngươi. Nếu như Thần Tôn không tiện, mời tất cả Thánh Hoàng các ngươi, gặp mặt chúng ta. Ta đại biểu cho Khương Phàm, đại biểu cho người đã từng là chủ nhân Thương Huyền, trước khi cục diện Thương Huyền triệt để mất khống chế, cùng các ngươi tiến hành một trận nói chuyện sau cùng. 

 Tiếng Ngu Chính Uyên gào thét truyền vào cánh cửa đá, đối với rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử mà nói, bọn kỳ thật hắn cũng không biết cặn kẽ nội dung đế ước, cho tới giờ khắc này nghe phía bên ngoài lên án, mới mơ hồ biết được thần điện đã làm cái gì, lại đang trải qua cái gì. 

 Âu Dương Dật Phong cùng Bùi Thanh Phong cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, bọn hắn... Xác thực đã bị xúc động. 

 Sau khi trầm mặc hồi lâu, Âu Dương Dật Phong để lại một câu chờ lấy, ra hiệu Bùi Thanh Phong trông coi cửa đá, hắn nhảy vọt lên, hóa thành thánh quang sáng chói, lao thẳng đến cung điện sâu trong Quang Mang Thần Điện. 

 Ngu Chính Uyên ở lại ngoài cửa, cùng Hồng Hoang Thiên Long đụng đụng ánh mắt không để lại dấu vết, làm xong chuẩn bị tập kích. 

 Ở bên ngoài cách đó hai ngàn dặm, Khương Phàm, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại đang ẩn núp. 

 Khương Phàm lợi dụng Sơn Hà Đại Táng, chìm ở dưới mặt đất vạn mét, giao hòa cùng địa tầng, ẩn nấp hoàn mỹ, đồng thời cẩn thận cảm nhận được năng lượng ba động ở bên ngoài hai ngàn dặm. 

 Đông Hoàng Càn và Đông Hoàng Toại điều chỉnh trạng thái, lặng lẽ diễn biến đạo ngấn Không Gian. 

 Nhất là Đông Hoàng Càn, toàn bộ cánh tay phải đều đang căng cứng, đó là một tay cụt của Thần Tôn để lại, không chỉ có khuấy động thần uy, cũng khắc lấy huyết chú của Thần Tôn. 

 Bọn hắn khẩn trương cao độ, trái tim nhảy lên cực mạnh, hô hấp đều trở nên lộn xộn. 

 Đại Quang Mang Thần Điện đứng sừng sững ở đó ròng rã ba mươi ngàn năm, hệ thống phòng ngự vô cùng hoàn thiện, mà là năng lượng lại cực kì khủng bố. Nếu như cưỡng ép tập kích, nơi đó cách hai ba ngàn dặm đã có thể phát giác, sau đó đều có thời gian sung túc kích phát toàn diện pháp trận, hình thành kiếm triều quét ngang mấy ngàn dặm. 

 Muốn cưỡng ép tấn công mạnh, cái giá quá lớn. 

 Vì để dùng cái giá thấp nhất, lấy được thắng lợi lớn nhất, bọn hắn chỉ có thể khai thác phương thức lừa gạt, nhất cử phá vỡ pháp trận phòng ngự ở ngoài cùng, chấn kinh Quang Mang Thần Điện, chèn ép khí thế nơi đó. 

 Nhưng, cho dù Quang Mang Thần Điện tiếp nhận bọn Hồng Hoang Thiên Long đi đến, pháp trận cũng chỉ là mở ra ngắn ngủi, nếu như Hồng Hoang Thiên Long và Ngu Chính Uyên không thể nắm chặt cơ hội, rất có thể sẽ bị vây ở bên trong, mà nếu nắm chặt cơ hội, thì mang ý nghĩa sẽ là một trận ác chiến. 

 Bọn hắn không biết bây giờ trong thần điện có mấy vị Thánh Hoàng, lại sẽ có bao nhiêu cường giả đến cửa đá Bắc Bộ 'nghênh đón' hai vị ‘khách quý này’. 

 Cho nên, bọn hắn thật sự đổ mồ hôi thay Hồng Hoang Thiên Long và Ngu Chính Uyên. 

 Đây mới thực là đánh cược sinh tử! 

 Quyết định vận mệnh của chính bọn hắn, quyết định thành bại và thương vong chiến dịch lần này, càng có thể ảnh hưởng đến xu thế nội chiến Thương Huyền sau đó! 

 Lại ở phía sau thêm ngàn dặm, Kiều Vô Hối, Khương Qua, Tặc Điểu cũng đang mang theo Thánh Vương, Thánh Linh, cùng Bán Thánh, lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm cuối tầm mắt. 

 Khoảng cách này thật sự quá xa, nhưng vì để tránh cho bị ánh sáng cường hãn ở pháp trận Quang Mang Thần Điện bắt được, chỉ có thể tiềm phục tại này. 

 Bọn hắn đang chờ đợi, cũng đang cầu khẩn. 

 Bọn hắn dâng cao chiến ý, nhưng cũng khẩn trương đến ngạt thở. 

 Âu Dương Dật Phong tìm tới Bùi Tiêu đang tọa trấn tại Đại Quang Mang Điện, thông báo tình huống ở Bắc Bộ. 

 Bùi Tiêu cau mày, không nghĩ tới Sí Thiên giới lại chủ động liên hệ bọn hắn, càng không có nghĩ tới Sí Thiên giới đã biết được mật ước của Đế tộc. 

 Mặc dù hắn được tôn làm Thánh Hoàng, nhưng dù sao cũng là vừa mới đột phá, chỉ muốn an an ổn ổn giữ vững cửa nhà, chờ Thần Tôn đột phá, chờ Bùi Tu Nghiệp và Âu Dương Mục Thiên đắc thắng trở về, vậy mà Khương Phàm lại đưa tới cho hắn một món lễ lớn như thế này. 

 Âu Dương Dật Phong cũng trở tay không kịp, nhưng cục diện đã bày ở nơi này, bọn hắn không thể không đối mặt: 

 - Khi ta tới đột nhiên nghĩ đến, mục đích chủ yếu mà bọn hắn bí mật tới, rất có thể là làm cục ở Thiên Lang quan! 

 Bùi Tiêu cau mày: 

 - Ý của ngươi là, bọn hắn muốn thông qua chúng ta, hiểu rõ phản ứng của Xích Thiên Thần Triều, cùng bố trí tại Thiên Lang quan? 

 Âu Dương Dật Phong nói: 

 - Trước đó Khương Phàm có Cửu Thiên Thần Giáo làm nội ứng, mọi chuyện đều có thể khống chế tiên cơ, sớm bố trí. Lần này, mặc dù bọn hắn đã tận lực cẩn thận, nhưng dù sao cũng là muốn đối kháng cùng hoàng đạo toàn thịnh - Xích Thiên Thần Triều kia, cho nên vẫn không có lực lượng, muốn thông qua quan sát chúng ta, hiểu rõ tình huống của Xích Thiên. 

 - Có đạo lý. 

 Bùi Tiêu nghĩ tới đây, trong lòng ngược lại yên tâm. 

 Chí ít Xích Thiên Thần Triều phỏng đoán là chính xác, Khương Phàm đúng là muốn bắt Xích Thiên Thần Tôn tại Thiên Lang quan vây. 

 Không hổ là Thần Hoàng kiếp trước, đúng là to gan. 

 Luôn có thể ra tay bất ngờ, mà còn dám nghĩ dám làm! 

 Vừa giải quyết xong Phù Tang, đã trực tiếp nhắm mục tiêu ngay Thần Tôn mạnh nhất. 

 Nếu như không phải Xích Thiên Thần Triều nơi đó đầy đủ cẩn thận, thật đúng là có khả năng bị Khương Phàm tính toán. 

 Âu Dương Dật Phong nói: 

 - Đề nghị của ta là... Trước tiên hãy gặp mặt. 

 Âu Dương Dật Phong thật không muốn tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay này, thậm chí muốn bọn hắn đuổi trước tiên đi, nhưng chuyện mật ước với Đế tộc thật quá đặc thù. 

 Bùi Tiêu đã đứng dậy sắp qua đi nhìn, nhưng nghĩ tới bây giờ thần điện suy yếu, hắn liên tục suy nghĩ, lại nói: 

 - Mời bọn hắn tiến đến. Nhưng không được vào khu nội điện, cứ ở bên ngoài điện. Cứ nói Thần Tôn và Thánh Hoàng đều đang bế quan, ngươi có thể đại biểu thần điện. Trước tiên hãy tìm kiếm thái độ của bọn hắn. Ta... ừm... Xin gặp Thần Tôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.