Chương trước
Chương sau
 

 Nhưng từng bóng người lần lượt đập vào mi mắt, từng mắt lạnh lùng, ý thức hắn trong nháy mắt đã từ thâm không kéo đến hiện thực. 

 Khương Phàm? 

 Đông Hoàng Toại? 

 Âu Dương Vân Quyệt vẫn ngắm nhìn xung quanh, nhìn từng gương mặt lạ lẫm lại quen thuộc, mà tất cả đều mang theo sát ý, khiến tim hắn lập tức chìm đến đáy cốc. 

 Ta bị bắt? 

 Đáng chết, ta đường đường là Nhị trưởng lão Quang Mang Thần Điện lại bị bắt sống? 

 Thảm rồi! 

 Rơi xuống trong tay đám người Khương Phàm, chỉ sợ sống không bằng chết! 

 - Tỉnh? Ngươi ngủ thật lâu nhỉ. 

 Đông Hoàng Càn thâm trầm cười lạnh, một bàn tay đưa lên, xuất hiện một cái lỗ đen không gian, theo hắc ám dần dần tản ra, bên trong xuất hiện một cái đầu như ẩn như hiện. 

 Rõ ràng là đầu của Chu Nguyên Bá! 

 - Chu Nguyên Bá? Các ngươi... Các ngươi... 

 Âu Dương Vân Quyệt khó có thể tin được mà trừng to mắt. 

 - Ngươi đã ngủ ba tháng, bên ngoài xảy ra không ít chuyện. Muốn nghe không? 

 Đông Hoàng Càn khống chế cái đầu, nhếch miệng lên một đường cong tàn nhẫn. 

 - Xích Thiên Thần Tôn trở về rồi? 

 Âu Dương Vân Quyệt giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cơ thể rách rưới quá mệt mỏi, ngay cả cảnh tượng trước mắt đều bỗng nhiên mơ hồ, lại bỗng nhiên rõ ràng. 

 Đông Hoàng Càn chuyển tay phong cấm lỗ đen: 

 - Ngươi muốn hỏi cái gì, trước tiên cần phải trả lời chúng ta mấy cái vấn đề. Ngươi trả lời tốt, chúng ta lại trả lời ngươi. 

 Âu Dương Vân Quyệt mệt mỏi ngồi dưới đất, cảnh giác nói: 

 - Các ngươi muốn biết cái gì? 

 Đông Hoàng Càn hỏi: 

 - Cặn kẽ nội dung giao dịch giữa các ngươi cùng Đế tộc! 

 Âu Dương Vân Quyệt giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: 

 - Các ngươi ngay cả Chu Nguyên Bá đều giết, chẳng lẽ còn không biết nội dung giao dịch? 

 - Cũng bởi vì hắn không nói, cho nên chỉ còn lại cái đầu. Có rất nhiều người mạnh miệng, đều đã chết. Có một ít người, nói đôi câu vài lời, nhưng không hiểu rõ càng nhiều nội dung. Bây giờ chỉ còn lại hai người các ngươi, chúng ta lần lượt thẩm vấn, xem ai có thể hoàn chỉnh nói ra hết nội dung. 

 - Ngươi giết ta đi. 

 Âu Dương Vân Quyệt trực tiếp nhắm nghiền hai mắt, hắn tuyệt đối không thể nào tiết lộ bí mật giao dịch, đó là dính đến tôn nghiêm Thương Huyền, dính đến ranh giới cuối cùng của Chí Tôn Hoàng Đạo. 

 Nếu như hắn mở miệng ở chỗ này, chẳng khác nào bán rẻ Quang Mang Thần Điện, bán rẻ tất cả Chí Tôn Hoàng Đạo Thương Huyền. 

 - Vẫn rất có khí phách. 

 - Đừng nói nhảm, giết ta đi! 

 - Ngươi thật có cốt khí, tự bạo đi! 

 Khương Qua ở bên cạnh hừ lạnh. 

 - Ta tự bạo? Hai tên Không Võ Thánh Hoàng đè lấy, ta tự bạo có ý nghĩa? 

 - Ngươi tên là Âu Dương Vân Quyệt? 

 Khương Phàm mở miệng. 

 - Đúng vậy!! Nhị trưởng lão Đại Quang Mang Thần Điện! 

 Âu Dương Vân Quyệt cố nén đau đớn suy yếu, ưỡn ngực lên nói. 

 - Ta thưởng thức nhất là người có cốt khí, cũng đúng lúc cần phải có người chuyển lời đến Quang Mang Thần Điện. Chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện, ta thả ngươi rời khỏi. 

 - Chuyện gì? 

 Âu Dương Vân Quyệt hồ nghi nhìn Khương Phàm, âm thầm cảnh giác. 

 Gia hỏa nguy hiểm nhất này, có thể có lòng tốt như vậy? 

 - Thống kê ra cho ta tình huống cặn kẽ của tất cả Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên trở lên của Quang Mang Thần Điện, bao gồm cả vũ khí, tính cách, am hiểu. Nhất là Thánh Vương cùng Thánh Hoàng. 

 Lời Khương Phàm nói khiến người khác đều không hiểu thấu, đây là muốn làm gì? 

 Âu Dương Vân Quyệt chau mày, cũng kỳ quái: 

 - Chỉ cái này? 

 - Ngươi chỉ cần viết xong, ta để cho ngươi đi. Chính miệng ta cam đoan với ngươi, ngươi viết càng kỹ càng, thời điểm ngươi ra đi càng hoàn chỉnh. 

 Âu Dương Vân Quyệt càng nhăn chặt lông mày, chuyện này thoạt nhìn như là đang tiết lộ nhược điểm của tất cả mọi người, nhưng... Hắn hoàn toàn có thể thêu dệt vô cớ, hoặc là tránh nặng tìm nhẹ. 

 Khương Phàm chỉ có chút thủ đoạn ấy? 

 Hay là có cái gì mục đích khác? 

 Khương Phàm lại nói: 

 - Sau khi ngươi viết xong, hôm nay ta đưa ngươi đi. Quan trọng là, ngươi phải mang theo mấy câu cho ta. 

 Âu Dương Vân Quyệt tự định giá một lát: 

 - Ta viết!! 

 Khương Phàm đưa tay ra hiệu: 

 - Mời! Đến nơi đây! Khương Bân, hầu hạ cho hắn một tấm da thú, để hắn dùng máu tươi viết! 

 Khương Bân lấy ra một tấm da thú, sau khi rửa xong thì ném tới trên hòn đá bên cạnh: 

 - Viết!! 

 Âu Dương Vân Quyệt suy yếu lảo đảo đi đến bên cạnh hòn đá, sau khi ngồi liệt xuống, hắn liền thấm máu tươi trên người, bắt đầu từ từ viết. 

 Vừa mới bắt đầu thì luôn có chút cảnh giác, cứ viết lại viết, trong đầu cũng chỉ còn lại là làm sao biên càng hợp lý, làm sao lừa càng chân thực. 

 Khương Phàm ra hiệu người đi tới bên cạnh nhìn kỹ, lại ra hiệu Đông Hoàng Như Yên kích thích tên còn lại nhanh thức tỉnh. 

 Không lâu sau đó, khi Âu Dương Vân Quyệt nằm nhoài trên hòn đá viết, Tinh Thần Thánh Vương của Thái Cổ Thần Miếu - Diệp Vô Ưu đã tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt là đám người tụ tập ở nơi xa. 

 Diệp Vô Ưu đau đớn than nhẹ vài tiếng, đang muốn giằng co, lại đột nhiên bừng tỉnh. 

 Những người kia... đây là như thế nào... 

 Người của Cửu Thiên Thần Giáo? 

 Người của Sí Thiên giới? 

 Còn có... Đó là Âu Dương Vân Quyệt sao? 

 Nhị trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện?! 

 Đây là đang xảy ra chuyện gì? 

 Hắn đang viết gì? 

 - Từ từ viết, viết càng kỹ càng càng tốt. Viết xong, chúng ta để cho ngươi đi. Nếu chính miệng ta bảo đảm, khẳng định sẽ thả ngươi đi. 

 Lúc này bên tai hắn truyền đến thanh âm lạnh lùng. 

 Diệp Vô Ưu có chút giật giật lỗ tai, nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, thình lình nhìn thấy Khương Phàm đang đứng ở bên cạnh hắn. 

 Viết cái gì? 

 Vậy mà lại có thể thả đi? 

 Rơi xuống trong tay Khương Phàm, lại còn có thể thả đi? 

 Chẳng lẽ... Diệp Vô Ưu đột nhiên nghĩ đến một khả năng —— giao dịch với Đế tộc! 

 Nhìn dáng vẻ máu me nhầy nhụa kia của Âu Dương Vân Quyệt, khẳng định là đã nhận lấy tra tấn tàn nhẫn, 

 Rất có thể là Âu Dương Vân Quyệt đã không chịu nổi, cuối cùng đành nói ra giao dịch với Đế tộc. 

 Nhưng, đó là mặt mũi Thương Huyền, Âu Dương Vân Quyệt là trưởng lão cao tầng của Chí Tôn Hoàng Đạo, vậy mà lại thỏa hiệp? 

 Hắn hẳn là nên thà chết chứ không chịu khuất phục mới đúng, như thế này nếu trở lại Quang Mang Thần Điện, nơi đó có thể tha cho hắn sao? 

 Đúng vào lúc này, Khương Phàm bỗng nhiên quay người, ánh mắt bén nhọn tiếp cận Diệp Vô Ưu: 

 - Ngươi đã tỉnh? 

 Khương Bân một tay bóp lấy cổ Âu Dương Vân Quyệt, thuận tay cuốn lên quyển da thú, phóng lên tận trời, chạy đến trong rừng rậm trước mặt. 

 - Giết hắn! Hắn đã thấy cái không nên thấy! 

 Rốt cuộc Đông Hoàng Càn cũng giống như đã hiểu chút cách làm của Khương Phàm, lập tức lộ ra thể hiện hung ác. 

 - Ta sẽ xử lý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.