Chương trước
Chương sau
 

 Luân Hồi Huyết Sư nói: 

 - Nếu như ta nhớ không lầm, Thiên Hậu từng nói qua nơi đó đang bị Hoàng đạo các phương giám sát. Sau khi bổ Vạn Đạo Thần Giáo, nơi đó còn tiếp nhận Quỷ Chủ trừng trị, còn có thể đang bộc phát chiến tranh. Chúng ta vượt qua lúc này, chẳng phải là dễ dàng bị tiếp cận? 

 Khương Phàm nói: 

 - Bảy năm, nơi đó hẳn là đã kết thúc. Các ngươi đi qua nhìn tình huống một chút, cố hết sức tránh khỏi giám sát, nếu có thể liền đưa quan tài đá trở về, nếu như không thể được, các ngươi không nên mạo hiểm. Nhưng, chỉ cần lấy được quan tài đá, liền không được tiếc cái giá trả lại! 

 - Nếu ngươi đã kiên trì, ta sẽ nỗ lực hết sức. 

 Luân Hồi Huyết Sư rất không nguyện ý mạo hiểm, nhưng Khương Phàm đều đã tự mình đi tìm tới, chỉ có thể thỏa hiệp. 

 - Sao chàng lại chạy tới nơi này? 

 Kiều Hinh tìm được Khương Phàm vừa rời khỏi bộ lạc Huyết Sư, trông mong quan sát huyết khí tràn ngập ở trong đó, thể hiện hơi có vẻ đau đớn. 

 Nàng không có ý kiến đối với Luân Hồi Huyết Sư, chỉ là chịu không được huyết khí âm trầm mà bọn chúng kiến tạo. 

 - Cùng bọn chúng làm vài việc. 

 Khương Phàm nhìn thấy Kiều Hinh đáng yêu mỹ lệ, tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp. 

 - Chàng và Thiên Hậu cãi nhau? 

 Kiều Hinh kéo Khương Phàm lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi. 

 - Cãi nhau? Không có, chúng ta đang rất tốt mà. 

 - Thiếp nhìn thấy hai người... 

 - Nàng nhìn lén? 

 - Hì hì, thiếp đây không phải đang quan tâm hai người sao. 

 - Ai... 

 Khương Phàm nắm tay Kiều Hinh, đi trong rừng cây rậm rạp thanh thúy tươi tốt, lắc đầu nói nhỏ: 

 - Nàng vẫn không có đi ra khỏi từ trong cơn ác mộng diệt quốc, trong nội tâm, trong suy nghĩ, trong miệng của nàng tất cả đều là báo thù, thậm chí nàng xem thần triều tế thiên như tội lỗi mình. Ta cho rằng hoàn cảnh sinh hoạt tại Đại Diễn thánh địa có thể chữa trị nỗi đau đớn của nàng, ta cho rằng ta liều mạng chinh chiến, có thể làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng... 

 - Nàng còn ở lại trong quá khứ. 

 Ánh mắt Kiều Hinh thoáng ảm đạm, đôi môi đỏ nhấp nhẹ. 

 Nàng cho là Thiên Hậu từ trước tới giờ không thích mỉm cười, là bởi vì phần uy nghi kia, thì ra còn lún trong tai nạn năm đó. 

 Cũng đúng, sau trận chiến đấu Đăng Thiên Kiều, là Thiên Hậu ổn định quân tâm, liên thủ Tu La giết ra Thiên Khải, cũng là Thiên Hậu đứng vững trước áp lực, cự không thỏa hiệp, càng là Thiên Hậu dùng cả nước tế trời, muốn nghịch chuyển kết cục. 

 Nàng đã trải qua quá nhiều, cũng chịu đựng quá nhiều, lưng càng đeo quá nhiều. 

 - Ta muốn sớm thu hồi đầu lâu lại, thức tỉnh thần văn, bắn vọt đến Thánh Hoàng! Ta muốn một năm sau, trùng kiến thần triều, lại lập Anh Hồn điện! 

 - Có phải quá gấp hay không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng còn gặp phải quá nhiều nguy hiểm, một khi thật sự kiến triều, chắc chắn sẽ đứng trước các phương vây bắt. 

 - Cần làm chút chuẩn bị, cũng cần trải qua mấy trận ác chiến, nhưng hẳn là có thể làm được! Chỉ có thần triều thật sự được thành lập, mới có thể mang cho nàng một chút an tâm. 

 Khương Phàm biết thua thiệt cho Thiên Hậu, cũng đang cố hết sức mà đền bù, nhưng lời Thiên Hậu nói vào ngày hôm nay đã thật sự đâm nhói hắn. 

 Hắn tự cho là đã làm đủ nhiều, lại đột nhiên phát hiện thật không đủ, còn thiếu rất nhiều. 

 Hắn thậm chí đều không có mang đến cho Thiên Hậu một tia cảm giác an toàn. 

 Kiều Hinh đau lòng dựa sát vào trong ngực Khương Phàm, muốn an ủi vài câu, lại biết mình thật không có tư cách phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với chuyện này. 

 Dù sao bi kịch năm đó cũng quá nặng nề, quá đau đớn. 

 Khương Phàm nói Thiên Hậu còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng năm đó, chính hắn cũng không phải là không bị cơn ác mộng kia dây dưa. 

 Bọn hắn đều vác lấy sứ mệnh gian nan tiến lên, không chỉ có không thể nào dừng lại, còn phải càng chạy càng nhanh, bởi vì nếu ngã xuống, nếu bị đuổi kịp, liền toàn xong. 

 Mười ngày sau, Đại trưởng lão trở lại Sí Thiên giới, mang đến Cửu Thiên Thần Tôn già nua mệt mỏi. 

 Cửu Thiên Thần Tôn rất bất ngờ, thậm chí có chút hoài nghi. 

 Trên đời này thật sự có Luyện Đan sư Thần cấp? 

 Một sợi linh hồn, vậy mà lại có thể giành lấy cuộc sống mới? 

 Ngoài ý muốn nhất chính là, Khương Phàm lại đã sớm làm quen được nhân vật truyền kỳ như thế này. 

 Một vị Đan Hoàng lấy Đan Đạo xưng thần, một vị Võ Hoàng lên trời chứng đạo? 

 Cái phối hợp này cũng được coi là cổ kim hiếm thấy! 

 Sau khi Đan Hoàng cẩn thận kiểm tra tình huống của Thần Tôn, lắc đầu nói: 

 - So với những gì ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. 

 - Cứ nói đừng ngại. 

 Cửu Thiên Thần Tôn mệt mỏi ngồi ở chỗ đó, hình dung tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, nhìn đều nhanh giống như một bộ thi thể. So với thời điểm Khương Phàm nhìn thấy lúc trước còn nghiêm trọng hơn. 


 - Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao? 

 Đại trưởng lão và mấy vị trưởng lão quy ẩn cùng theo tới đều mong đợi nhìn nam tử nho nhã trước mặt. 

 Bất luận là bọn hắn, hay là các trưởng lão quy ẩn kia, đều từng khuyên qua Thần Tôn nên bình yên ngủ say, đừng lại để ý tới giáo vụ, bọn hắn có thể giữ vững thần giáo, có thể ứng phó nguy hiểm ở Thiên Khải và hạ giới. 

 Nhưng, Cửu Thiên Thần Tôn thật không yên lòng thần giáo mà hắn tự tay đỡ dậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.