Chương trước
Chương sau
 Khương Phàm phóng tới trong rừng rậm, xuất phát từ cẩn thận không để cho tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh thi triển võ pháp không gian, chỉ là tự mình ngưng tụ lỗ đen vượt qua mấy trăm mét, biến mất khỏi tại chỗ, thay đổi phương hướng và vị trí. 

 Nhưng, tiếng long ngâm giống như từ đầu đến cuối đều không có từng đứt đoạn, mà là càng ngày càng gần. 

 - Hình như ngươi đã bị tập trung vào. 

 Tặc Điểu nhếch đầu lên, ngóng nhìn quang hải bành trướng ở cuối tầm mắt. 

 - Bên trong Thông Thiên Tháp không có tiết lộ long khí, làm thế nào nó đuổi theo được? 

 Khương Phàm cảm thấy rất kỳ quái. 

 - Không nên đánh giá thấp khí năng lực truy đuổi của Cự Long đối với giống loài khác, nhất là khí tức Thần Long. 

 Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở Khương Phàm. 

 - Chẳng lẽ chạy không thoát? 

 - Ngươi điều tra thêm phải chăng đám người Thái Uyên Cực Địa kia đang truy đuổi, nếu như không có, ta mang ngươi thoát khỏi từ hư không, tận lực kéo dài khoảng cách. 

 - Thái Uyên Cực Địa khẳng định đang truy đuổi, không cần nghi ngờ. 

 Khương Phàm đứng trên một vách đá hiểm trở, nhìn qua phương hướng Cự Long hoành hành. 

 - Bọn hắn hẳn là đang ở gần đó, ta tìm hắn? 

 Bạch Tai trầm giọng nói. 

 - Thái Uyên Cực Địa có một loại bí thuật ẩn nấp, có thể giao hòa cùng hắc ám, còn có thể bắt được vết tích sinh mệnh. Chúng ta tìm không thấy bọn hắn, bọn hắn lại có thể khóa chặt chúng ta. Nếu như vận dụng Sơn Hà Đại Táng trực tiếp chôn vùi phạm vi vài trăm dặm, Cự Long liền có thể trực tiếp tiếp cận được chúng ta. 

 Khương Phàm dùng sức bẻ bẻ cổ, hoạt động hạ thân thể. 

 - Không chạy nữa, gặp con Cự Long kia một lần. 

 Tặc Điểu lập tức trừng lớn con mắt: 

 - Gặp Cự Long một lần? Ngươi điên rồi! 

 - Vừa vặn thử thực lực thật sự của ta bây giờ một chút. 

 - Ta biết ngươi rất ngưu bức, ngươi cũng xác thực rất ngưu bức, ngươi nói ngươi có thể khiêu chiến Thánh Vương, ta là thật không nghi ngờ, nhưng đó là một con Cự Long cảnh giới Thánh Vương, người ta có thể khiêu chiến được Thánh Hoàng! 

 - Ngươi là một Thánh Linh có thể khiêu chiến Thánh Vương, đi khiêu chiến một Thánh Vương có thể khiêu chiến Thánh Hoàng, đây không phải muốn chết sao? 

 - Coi như đánh không lại, ta hẳn là có thể chạy trốn. 

 Khương Phàm càng nghĩ càng phấn chấn, khiêu chiến Cự Long? 

 Xác thực hi vọng xa vời, nhưng không có nghĩa là không có hi vọng, mấu chốt liền xem nên đánh như thế nào! 

 Đông Hoàng Như Ảnh nghiêm túc nhắc nhở: 

 - Ngươi muốn nghênh chiến Cự Long, chắc chắn sẽ bại lộ thân phận? Thế giới mới tựa như là một cái vòng xoáy đang hấp dẫn số lượng lớn hoàng đạo tụ tập, nếu như thân phận của ngươi bị truyền ra, chẳng phải là tự tìm đường chết. 

 - Rốt cuộc là bọn hắn vây bắt ta, hay là ta đi săn bọn hắn, nói còn quá sớm. 

 Trước đó Khương Phàm không muốn huyên náo quá lớn, nhưng bây giờ Long Cốt Cự Ngạc đã đạt được cơ duyên, sắp bước lên Thánh Vương cảnh, hắn không để ý biến thế giới mới thành 'Đại La sơn' thứ hai. 

 Muốn vây bắt hắn? Làm tốt bị chuẩn bị để hắn đi săn đi! 

 Mười vạn dặm sông núi này, sẽ là siêu cấp lôi tràng của hắn! 

 - Ngươi luôn đột nhiên như làm quyết định vậy sao? Ngươi không cân nhắc hậu quả sao? 

 Đông Hoàng Như Ảnh rất im lặng. 

 - Sau khi cự ngạc đạt được cơ duyên thì ta đều đang suy tính. Các ngươi đều đến bên trong Thông Thiên Tháp đi, Bạch Tai, chuẩn bị sẵn sàng đi ra phối hợp với ta bất cứ lúc nào. 

 Khương Phàm ngắm nhìn phương xa, tính toán chiến thuật, dự đoán khả năng chiến trường xảy ra biến cố và có thể sáng tạo cơ hội. 

 Nam tử của Thái Uyên Cực Địa kia giống như một bóng ma, phiêu đãng ở trên sườn núi phía xa, ngắm nhìn đám người kia đột nhiên dừng lại. 

 Không đi? Chờ chết sao? Hay là nói, bọn hắn biết Cự Long? 

 Chẳng lẽ mình chủ quan sao? 

 Rống!! 

 Bầu trời mông lung nhìn không thấy bờ lại truyền đến rồng ngâm thật lớn, giống như Thiên Âm tuyên cổ phiêu đãng, khiến cho ngàn vạn Yêu thú trong dãy núi rừng rậm hồi hộp không thôi. 

 Ánh sáng nở rộ ngập trời, giống như đại dương mênh mông lao nhanh, bao phủ khung trời. 

 Một con Tử Kim Cự Long đạp tan trời cao, mãnh liệt đong đưa, hoành hành tới phía Khương Phàm nơi này, thân rồng năm vạn mét, long uy kinh khủng, tràn ngập cảm giác áp bách. 

 Tử Kim Cự Long cách rất xa đã khóa chặt nam tử Nhân tộc đứng tại đỉnh núi! 

 - Chính là hắn, lúc trước hắn cưỡi Long Cốt Cự Ngạc, sau khi nghe được thanh âm của ngài liền dọa đến chạy trốn! 

 Hám Hải Thú khống chế hải triều theo sát ở phía sau, long uy tràn ngập đất trời để nó ngạt thở, nhưng vẫn cố gắn nâng cao tốc độ cao nhất theo vào. 

 - Là hắn, là người ta muốn tìm! 

 Tử Kim Cự Long cách rất xa đã mẫn cảm đã nhận ra khí tức Thiên Long yếu ớt tràn ngập trên thân nam tử kia. 

 - Thật? Vậy chúng ta rút lui trước, ngài từ từ chơi! 

 Hám Hải Thú phấn chấn, quả quyết mang theo người của Thái Uyên Cực Địa rút lui, còn lại giao cho Cự Long, bọn hắn chỉ cần ngồi ở phía xa quan sát là được. 

 Cự Long hoành hành, nhào về phía vách núi. 

 Khương Phàm rời khỏi đỉnh núi, dậm chân lên trời. 

 Giờ khắc này, hắn không giữ lại chút nào, đều phóng thích toàn bộ thực lực, thân thể thẳng tắp như là cùng thiên địa tương dung, cùng sơn hà hợp nhất, mỗi một bước dẫm xuống đều mang vận luật đặc biệt, siêu thoát không nói ra được. 

 Phạm vi mấy trăm dặm sông núi đều giống như bị rót vào linh tính, nhìn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại giống như là mấy triệu chiến binh đang ẩn núp, đang chờ điều lệnh. 

 - Chính là ngươi cầm đồ không nên cầm? 

 Tử Kim Cự Long cách rất xa liền phát ra tiếng long ngâm mênh mông, như sóng đào cuồn cuộn, dẫn phát đất trời oanh minh. 

 - Đang ở trên tay của ta! Ngươi muốn? 

 Khương Phàm ngạo nghễ đứng thẳng, không sợ long khí đập vào mặt. 

 Năm 'bản thân' Trong huyết hải liên tiếp thức tỉnh, nhấc lên huyết khí cuồn cuộn khuấy động huyết nhục thần hồn. 

 Năm bản thân, tăng vọt gấp năm lần! 

 Cảnh giới tại thời khắc này đã bạo động thẳng bức lên tới cảnh giới Thánh Vương. 

 Hắn bế quan tại Thiên Khải hai tháng, luyện hóa năm khối bảo cốt Thánh Vương, cảnh giới và thực lực sớm đã tăng lên trên diện rộng, bây giờ lại được điệp gia gấp năm lần, cơ hồ đã thật sự bước vào cảnh giới Thánh Vương! 

 - Ngươi thừa nhận? Vật gì! 

 Tử Kim Cự Long ầm vang tăng vọt long uy, long khí ngập trời như biến thành đại dương mênh mông, che mất khung trời, chiếu khắp núi sông. 

 - Di vật của Đại Đạo Long Quỳ. 

 Giọng Khương Phàm nói ra to rõ như tiếng chuông đồng, quanh quẩn tại khung trời. 

 - Thi cốt không còn! Giết cả thân tộc! 

 - Ngươi đây là đang thẩm phán ta? 

 - Giao ra! 

 Tử Kim Cự Long lao về phía trước, long khí cuồn cuộn bạo động, lay động cả vùng đất trời này, xông về Khương Phàm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.